“Ôi bé cưng của nội…ta đưa con đi nghỉ ngơi.con ăn vận mỏng manh như vậy nên lạnh bệnh là đúng rồi”
Đoàn Phu nhân ngầm nghĩ ra được rồi,cô ta giở trò…
Vương Thừa Nhi dùng bữa xong thì nhờ Tư Tư đẩy xe đi ra ngoài dạo...quang cảnh ở đây về đêm yên tĩnh,hòn đảo này là của riêng Đoàn Thị
Vương Thừa Nhi không thấy anh em nhà họ phong đâu?có lẽ đã đi đâu sao?có liên quan đến Đoàn Thiếu Dương không?vừa nghĩ cô lấy điện thoại ra gọi cho Đoàn Thiếu Dương vẫn không thấy ai bắt máy cả!!
Trở về phòng thì mọi người đã đi ngủ!thật yên tĩnh...Vương Thừa Nhi đến nửa đêm vẫn nằm trằn trọc không thể ngủ...cô cứ luôn bị ám ảnh bởi giọng run run của Đoàn Thiếu Dương cứ như bị thương...
“Anh ta bị sao vậy?”….
Vương Thừa Nhi vẫn giữ điện thoại trong tay...bây giờ cũng đã 11h đêm hơn?thời gian ở đây trôi qua quá chậm mà còn buồn tẻ..
Cô vẫn cố gắng gọi cược gọi thứ 281 lần?trời ạ cô chưa bao giờ phải kiên nhẫn như vậy,mà cũng chẳng biết phải làm gì hơn!hòn đảo này cô lập…ngoài người giúp việc và người nhà thì chẳng có ai...cô thầm nghĩ nếu có gì xảy ra ở đây chắc chắn không ai biết được...
Vừa nghĩ đến đó thì cô ngửi trong gió có mùi thoang thoảng khen khét của nhựa cháy?không phải là gỗ cháy kèm vải!!!tiếng la hét kèm theo tiếng chạy bên ngoài bình bịch...
Không đúng….xảy ra chuyện rồi...Vương Thừa Nhi đẩy xe lăn nhanh lại cửa vừa đưa tay lên nắm vặn cửa thì một hai tiếng “Đoàng.... Đoàng…..”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-mot-loi-xin-loi/2705744/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.