Chương trước
Chương sau
" Âm Ngọc Dao, em dám nói dối tôi."

Dứt lời, Mặc Tử Lâm nhanh nhẹn cúi người bế Ngọc Dao lên, rồi xải bước đến chiếc giường ném xuống. Cơ thể nặng nề rắn chắc của anh bất ngờ đè lên người cô.

" Em nói dối mà không sợ những lời cảnh cáo của tôi? Có muốn thử cảm giác không thể đi lại vào hôm sao không?"

" Không!..."

Ngọc Dao dùng hết sức đẩy người Mặc Tử Lâm ra rồi cuống quýt bò dậy. Thế nhưng quyền quyết định đâu phải do cô. Anh lập tức ôm cô lại rồi đè chặt dưới thân.

Vẻ mặt bất mãn của Mặc Tử Lâm nhìn cô, giọng nói càng trở nên lạnh lẽo.

" Em muốn trốn?"

" Trốn? Trốn gì chứ?"

" Còn không phải sao? Em nói dối thì được ích lợi gì cho em? Em chê tôi hay muốn người đàn ông khác?"

" Anh đang nói vớ vẩn cái gì vậy?"

Ngọc Dao nheo mắt, vẻ mặt buồn bực khi mỗi lần bị Mặc Tử Lâm cưỡng ép không can tâm. Người đàn ông cố chấp này, cô đã chán ngấy khi phải giải thích cho nghe nhưng mãi không chịu hiểu.

" Tôi nói em còn không hiểu? Vậy để tôi làm cho em nhớ." Ánh mắt anh trở nên lạnh băng.

Một tay dứt khoát lột bỏ chiếc khăn đang quấn trên người Ngọc Dao. Sau lớp khăn ấy là một cơ thể trần trụi bóng loáng, cô toá hoả theo bản năng mà dùng tay che ngực lại, hoảng hốt la lên.

" Mặc Tử Lâm, anh là tên bỉ ổi!"

" Tôi là chồng em! Bỉ ổi chỗ nào? Em che cái gì chứ?" Mặc Tử Lâm cau mày bực bội, vừa nói tay anh cầm vào cổ tay cô như muốn lấy ra.

" Không!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.