Ngọc Dao ngọ nguậy, bên tai cứ như bị trêu đùa nhột nhột vô cùng khó chịu, miệng mấp máy " Mặc...Mặc..."
Nghe loáng thoáng Ngọc Dao gọi, trong lòng Mặc Tử Lâm mừng như vớ được vàng, bất ngờ trồm người dậy giả bộ lo lắng.
" Tiểu Dao Dao, em làm sao vậy?"
Giọng cô the thé " Nóng! Khó chịu..."
" Tôi đi gọi bác sĩ cho em."
Ngọc Dao gật đầu lia lịa.
Ngoài miệng thì nói đi tìm bác sĩ, nhưng trong thâm tâm của Mặc Tử Lâm lại không làm như vậy, anh muốn để thuốc ngầm vào cơ thể Ngọc Dao nhiều hơn, khiến cô không thể nào cưỡng lại được.
" Em chờ tôi một chút." Rồi bước xuống giường.
Đâu dễ thế!
Mặc Tử Lâm chơi xấu, trốn sau cánh cửa giả bộ đi kiếm bác sĩ, khoé miệng anh nở một cười xấu xa " Hôm nay, tôi sẽ cho em thấy cái giá của việc nói dối tôi."
Đôi mắt Ngọc Dao lờ đờ, không gian dường như trở nên mở ảo mà không gây cảm giác khó chịu. Cơ thể cũng bắt đầu có sự thay đổi, thèm m.uốn một cái gì đó rất khó diễn tả.
" Mình bị sao thế này." Ngọc Dao ngồi dậy, cố gắng mím chặt môi để giữ tỉnh táo.
Nhưng thuốc quá mạnh, nó khiến Ngọc Dao sắp không thể tự chủ nổi bản thân được nữa, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn, trong đầu lại nghĩ đến Mặc Tử Lâm, thầm chửi anh.
" Tên chết tiệt, già đầu rồi còn chơi thuốc với một đứa mới lớn."
Càng lúc càng cảm thấy bồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-le-cua-anh/2511337/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.