Ngày hôm đấy, sau khi Thảo Nhi bị kết án chung thân. Ông Trình đã đến nhà Mặc Tử Lâm xin hợp tác, nhưng bị anh thẳng thừng từ chối và đuổi về.
" Anh đang nói chuyện với ai vậy?" Ngọc Dao mặc bộ đồ đơn giản vừa đi ra vừa hỏi.
" Ông Trình!"
" Ông ta tới đây làm gì?"
" Cầu xin hợp tác, nhưng anh không muốn hợp tác với cái lão mưu mô xảo quyệt ấy." Anh nhướng mày " Em định đi đâu sao"?
" Em muốn đi làm rõ một chuyện. Tử Lâm, anh ở nhà chăm con nhé!"
" Ơ! Chờ đã, em đang ở cữ mà. Vợ..."
Còn chưa kịp nói xong thì bóng dáng Ngọc Dao đã đi khuất.
Tử Lâm đứng nhìn một lúc, khoé miệng lại cong lên mỉm cười như một ông bố cuồng con nít " Cục cưng, Mami con đẹp quá đi mất." Rồi dúi dúi má vào má cái đứa con, giọng nói đầy tự hào.
Nhưng anh chợt nhận ra có điều gì đó bất ổn, mặt đứa nhỏ nóng ran, anh hoảng hốt dùng chán mình vào chán nó để kiểm tra.
" Nóng...Sốt rồi, cục cưng...." Tử Lâm bồn chồn lo lắng mà hét lớn " Chuẩn bị xe mau lên. Đưa tiểu thiếu gia tới bệnh viện."
Đám đàn em của anh cũng nháo nhào lên một lúc, cuối cùng cũng ổn định mà đưa anh vào trong xe.
Chiếc xe lập tức lăn bánh, theo đó cũng có một chiếc xe khác bám theo sau.
Lúc này, Ngọc Dao đang ở trụ sở FBI. Cô muốn xác minh trong đó có ai tên là Âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-le-cua-anh/2511208/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.