Cảm xúc bây giờ của Ngọc Dao vô cùng phức tạp, nhìn người đàn ông cao ngạo trước mặt bây giờ lại trở nên yếu đuối, không khác gì một kẻ nhu nhược.
Liếc nhìn xuống vết thương của anh, nó ngày càng thấm máu nhiều hơn, làm cô nhướng mày lo lắng " Đi tới bệnh viện mau lên."
" Anh không đi, anh sợ..."
" Sợ?" Ngọc Dao đưa đôi mắt khó hiểu nhìn anh " Anh sợ cái gì?"
" Anh sợ nhìn thấy những đứa nhỏ được nuôi trong lồng kính, thì lại ghen tị, rất sợ không kiềm chế nổi cảm xúc mà bắt một đứa về."
" Hả?"
Câu nói như sét đánh ngang tai, khiến cô cũng phải ngây người mất vài giây.
" Anh thích trẻ con lắm sao?"
Tử Lâm khẽ gật đầu.
" Vậy tại sao anh lại muốn giết con của người ta? Không, là con anh mới đúng."
" Tiểu Dao Dao." Dứt lời gọi tên cô, theo đó là hai đầu gối lập tức quỳ xuống đất, giọng nói trầm xuống, buông ra vài lời yếu ớt " Xin em hãy tin anh... Nó không phải con anh. Việc anh khiến ả ta mất con là anh sai. Anh cũng đến tìm ả và lãnh một dao đâm này để chuộc tội."
" Cái gì? Anh có bị điên không? Để Thảo Nhi đâm để chuộc lại lỗi lầm anh đã giết con của cô ta sao? Não anh bị úng nước hả? Nhỡ anh chết thì sao đây hả?"
Ngọc Dao bực tức, nói như hét vào mặt Tử Lâm. Tính khí của cô bây giờ rất nóng, cũng dễ nổi cáu.
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-le-cua-anh/2511210/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.