An Nhiên để ý, từ lúc ngồi vào xe, sắc mặt hắn… có thể nói là không được tốt lắm nếu không muốn nói là cực kì xấu.
“Kinh Luân à, anh có chuyện không vui sao?”
Hắn nhìn thẳng về phía trước, dáng vẻ như đang chuyên tâm lái xe: “Không.”
Cô khó hiểu nhìn hắn, cũng không nghĩ gì nhiều, tự vui vẻ về điều mà hôm nay mình đã làm được.
Nhưng cô không để ý không có nghĩa là bầu không khí sẽ không xấu hổ.
Bên ghế lái, Nam Kinh Luân tận lực mím môi, nhăn mày, dùng toàn bộ khả năng diễn xuất để thể hiện ra rằng mình đang khó chịu.
An Nhiên như hòa thượng sờ không thấy tóc, chủ động kết thúc sự ngượng ngập này: “Sau khi đưa em về anh có quay trở lại chỗ làm không?”
“Không.”
“Anh không có việc gì sao, còn chưa hết giờ làm việc mà.”
“Xin nghỉ.”
Chỉ vỏn vẹn hai chữ, không có bất kì từ ngữ dư thừa nào.
Lúc này, cô đã có thể xác định được chắn chắc là hắn đang khó chịu. Bởi vì bình thường, người mở đầu cuộc trò chuyện luôn là hắn, chủ đề này đi vào ngõ cụt, hắn sẽ lại tìm một cái khác để nói với cô, nói chung là sẽ không bao giờ khiến cô phải ngượng ngùng.
Hơn nữa, ngữ điệu dịu dàng ôn hòa của ngày thường cũng biến mất tăm, cách nói chuyện vừa nãy của hắn có chút… cọc cằn…Nhưng cô đâu có làm gì đâu nhỉ?
Tiểu nhân trong lòng An Nhiên không kìm được mà liếc xéo hắn, hai người cứ như vậy giữ nguyên trạng thái tự chìm trong thế giới của mình mà về đến nhà.
---------------------------------
Mặc dù muốn để cô tự phát hiện ra rồi dò hỏi lí do, nhưng có vẻ hắn đã đánh giá quá cao sức kiên nhẫn của mình, cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở lời trước: “Bảo bối, nam sinh lúc nãy… là ai vậy?”
Cánh tay đang bóc kẹo bỏ vào miệng của cô dừng giữa không trung một lát: “Không quen biết.”
Nam Kinh Luân ngồi xuống ghế, cô cũng ngồi theo bên cạnh hắn.
“Nhưng mà vừa rồi… đứng gần như thế…”
Nghe giọng điệu ngập ngừng của hắn, cô bật cười sáp tới, ôm lấy cánh tay hắn: “A, Kinh Luân, anh~ ghen~ hả~”
Người đàn ông không những không ngại ngùng, mà còn thuận thế vòng hai tay qua ôm eo cô, đầu cúi xuống, đôi môi chạm nhẹ lên cổ cô, âm giọng có chút giống như tủi thân: “Ừ.”
An Nhiên vuốt vuốt mái tóc đen của hắn: “Thật ra cậu ấy vừa mới giúp đỡ em đó, nếu không giờ này em đã chẳng thể ngồi đây với anh rồi.”
“Suýt nữa em đã bị tai nạn r… á!”
Hắn đột ngột túm hai bên vai đẩy mạnh cô ra, gương mặt tối sầm lại, trong đôi mắt lập lòe ánh sáng nguy hiểm: “Em làm sao cơ?!”
Vai cô bị hắn túm chặt có chút đau, cô nhăn nhó cựa quậy. Nhưng hắn đã hoàn toàn tập trung vào hai chữ “tai nạn”: “Bảo bối, em làm sao, bị thương chỗ nào không?”
Cô đẩy tay hắn ra, không trả lời mà nhỏ giọng kêu: “Đau…”
Bấy giờ, Nam Kinh Luân mới nhận ra bản thân thất thố, rời bàn tay trên bả vai gầy của cô ra, kiềm chế lại sự điên cuồng trong mắt: “Anh xin lỗi. Nào, nói anh nghe.”
An Nhiên xoa xoa hai bàn tay với nhau: “Lúc đó mải suy nghĩ, em không có nhìn thấy trước mặt là đường lớn, nên đi thẳng ra…”
Cô vừa nói vừa lấm lét nhìn sắc mặt càng ngày càng không được tốt của hắn: “Nhưng mà cậu bạn đó đã kéo em lại kịp thời nên em không sao cả.”
Cho dù cô đã dứt lời, gương mặt hắn không chuyển biến tốt lên được chút nào, đôi mắt đen đặc hơi cụp xuống, cặp đồng tử u ám bị mi mắt che khuất khỏi tầm nhìn của cô. Sau đó, cô nghe được giọng nói đều đều của hắn: “Bảo bối, tốt hơn hết em cứ ở trong nhà đi.”
Cô cho rằng hắn chỉ nói đùa, nên không mấy để tâm: “Đừng có nghiêm túc quá như vậy, lần sau em sẽ cẩn thận hơn mà.”
Nam Kinh Luân bế cô ngồi lên đùi mình, ngẩng đầu hôn lên.
Đôi môi hồng nhuận bị hắn dán vào, nhiệt độ ấm áp bị chiếm đóng, toàn bộ hơi thở cũng như bị hắn vây lại.
An Nhiên bủn rủn cả người, đặt tay bám lên cổ áo hắn để giữ thăng bằng.
Một tháng qua, mối quan hệ của hai người đã trở nên thân mật hơn hẳn, lúc ở chung cũng không còn là bầu không khí im lặng đầy ngượng ngùng nữa, mà hài hòa hơn, cũng gần gũi hơn.
Gò má của cô ấm lên, trong đôi mắt ngọc xuất hiện những vệt nước sóng sánh phản chiếu gương mặt người đàn ông. Hai cánh môi e ấp bị đầu lưỡi hắn cạy mở, khoang miệng bị càn quét xâm chiếm mạnh mẽ.
Không khí trong phòn khách dần bị hâm nóng, bàn tay hắn vòng qua đặt lên eo cô, tiếng quấn áo ma sát vào nhau sột soạt vang lên không ngừng.
“Ưm.. Kinh…”
Cô yếu ớt gọi tên hắn, nhưng vừa mới thốt ra một nửa thì đầu lưỡi lại bị cuốn lấy.
Nam Kinh Luân siết chặt bàn tay đang đặt bên hông cô, nhíu mày như đang cảnh cáo sự mất tập trung của cô, nụ hôn càng trở nên hung hăng hơn.
An Nhiên có cảm giác như toàn bộ dưỡng khí trong hai lá phổi đều bị rút mất, đầu óc cũng trở nên trống rỗng, chỉ vô thức túm chặt lấy vạt áo hắn.
Đến khi cô thật sự sắp không chịu nổi nữa, rốt cuộc hắn cũng lưu luyến rời môi ra, nhưng dường như không cam lòng, lại mổ nhẹ, rồi liếm lên môi cô mấy cái nữa.
Cô thở dốc vùi mặt vào vai hắn, để mặc cho bàn tay to lớn vuốt dọc mái tóc màu nâu nhạt mềm mại. Hai gò má vẫn còn sức hồng, đôi môi đầy đặn cũng hơi sưng lên, lóng lánh ánh nước, càng nhìn càng thấy mê người, khiến hắn lại muốn hôn thêm.
Nhưng còn chưa kịp chạm tới môi cô, đã nghe thấy âm thanh ủy mị đến ngứa ngáy lòng người: “Kinh Luân. . .”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]