An Nhiên để ý, từ lúc ngồi vào xe, sắc mặt hắn… có thể nói là không được tốt lắm nếu không muốn nói là cực kì xấu.
“Kinh Luân à, anh có chuyện không vui sao?”
Hắn nhìn thẳng về phía trước, dáng vẻ như đang chuyên tâm lái xe: “Không.”
Cô khó hiểu nhìn hắn, cũng không nghĩ gì nhiều, tự vui vẻ về điều mà hôm nay mình đã làm được.
Nhưng cô không để ý không có nghĩa là bầu không khí sẽ không xấu hổ.
Bên ghế lái, Nam Kinh Luân tận lực mím môi, nhăn mày, dùng toàn bộ khả năng diễn xuất để thể hiện ra rằng mình đang khó chịu.
An Nhiên như hòa thượng sờ không thấy tóc, chủ động kết thúc sự ngượng ngập này: “Sau khi đưa em về anh có quay trở lại chỗ làm không?”
“Không.”
“Anh không có việc gì sao, còn chưa hết giờ làm việc mà.”
“Xin nghỉ.”
Chỉ vỏn vẹn hai chữ, không có bất kì từ ngữ dư thừa nào.
Lúc này, cô đã có thể xác định được chắn chắc là hắn đang khó chịu. Bởi vì bình thường, người mở đầu cuộc trò chuyện luôn là hắn, chủ đề này đi vào ngõ cụt, hắn sẽ lại tìm một cái khác để nói với cô, nói chung là sẽ không bao giờ khiến cô phải ngượng ngùng.
Hơn nữa, ngữ điệu dịu dàng ôn hòa của ngày thường cũng biến mất tăm, cách nói chuyện vừa nãy của hắn có chút… cọc cằn…Nhưng cô đâu có làm gì đâu nhỉ?
Tiểu nhân trong lòng An Nhiên không kìm được mà liếc xéo hắn, hai người cứ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-tinh-yeu-tron-ven/2918498/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.