“Kinh Luân à…”
Hắn hơi ngước lên, hình ảnh đầu tiên mà hắn nhìn thấy chính là môt đôi mắt mê ly ướt đẫm hơi sương. Vành mắt của cô hơi đỏ ửng lên, trên khóe mắt vẫn còn đọng lại vệt nước.
Nam Kinh Luân kiềm chế sự xúc động trong lòng lại, nuốt nước bọt đáp lời cô: “Sao thế?”
“Kinh Luân, em đói.”
Người đàn ông im lặng nhìn vào đôi mắt màu ngọc bích xinh đẹp. Không quá khó để hắn nhận ra rằng, cô đang nói dối. Cô đang muốn né tránh việc tiếp tục thân mật với hắn.
Tuy trong lòng hơi có một chút khó chịu, nhưng hắn vẫn nén lại, nở nụ cười ấm áp với cô: “Được rồi, anh sẽ đi nấu cơm, một lát là xong thôi.”
An Nhiên được hắn nhẹ nhàng đặt ngồi xuống ghế. Sau khi hắn quay lưng đi vào trong bếp, cô mới dùng tay của mình vỗ bem bép lên mặt như muốn xua tan nhiệt độ không nên có kia.
Yo, thật là không có tiết tháo, đồ mê trai!
Cô nằm phịch xuống nệm sofa êm ái, ôm cái gối mềm mại vào lòng, len lén nhô đầu lên nhìn bóng người đang tập trung nấu bữa trưa trong nhà bếp.
Dáng người hắn thẳng tắp, chiều cao chắc cũng vượt quá 1m80 ước lượng thì… là 87 nhỉ, thật là cao, cao hơn cô 20 phân lận. Không chỉ có chiều cao, tỉ lệ cơ thể còn rất đẹp, rất hoàn mĩ, gương mặt kia cũng không chê vào đâu được. Nếu chồng cô mà vào giới giải trí, nhất định có thể trong một nốt nhạc đè bẹp tất cả những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-tinh-yeu-tron-ven/2918495/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.