“Sao cơ, mất trí nhớ tạm thời?!”
Một lúc sau, trao đổi được kha khá thông tin, ông cuối cùng cũng có thể bình tĩnh được đôi chút, và cô cũng biết người đang nói chuyện với mình là ai. Chủ nhiệm khoa của chuyên ngành cô đang theo học.
“Não của em không có vấn đề gì thật chứ?”
An Nhiên: “… Vâng.”
Chủ nhiệm Lý vẫn không hết lo lắng: “Có thể làm bài test ngay hôm nay được không vậy, hoặc là để hôm khác?”
“Em không sao.”
Thấy vẻ quyết tâm trong mắt cô, chủ nhiệm Lý cũng đành thở dài: “Ầy, vậy đi theo tôi.”
Cô đi theo ông tới một căn phòng tại tòa nhà khác gần đó, có vẻ đây là phòng chuyên dụng vì đặt rất nhiều máy tính.
Chủ nhiệm Lý mở một máy tính lên, từ trong đó kéo ra một ứng dụng, khởi động một files dữ liệu chứa đầy những mã code lập trình: “Em hãy thử công kích rồi tìm ra vết rách trong mã code này, và vá lại nó, thời gian là 30 phút.”
Cô nuốt một ngụm nước bọt nhìn vào những con chữ nhảy loạn trên màn hình máy tính kia, bỗng dưng cảm thấy căng thẳng.
Bình tĩnh nào, suốt một tháng nay, cô đã cố gắng hết sức để tìm hiểu về khoa Công nghệ - Thông tin, cũng bổ sung rất nhiều kiến thức, cho nên sẽ ổn thôi.
Nhưng mà… sao mấy cái này, cô cảm thấy mình rất có thể sẽ không thể làm được.
Dưới ánh nhìn của chủ nhiệm Lý, cô hồi hộp ngồi xuống, tay đặt lên bàn phím.
Bấy giờ, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-tinh-yeu-tron-ven/2918500/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.