“Sau này em hạn chế dùng thiết bị điện tử lại, anh thấy em càng ngày càng bỏ nhiều thời gian nhìn vào màn hình máy tính rồi, không tốt cho mắt đâu.”
An Nhiên ăn một miếng cơm, khó khăn nuốt xuống bụng, cắn đũa cười cười gật đầu: “Vâng, em biết rồi.”
Cơm nước xong xuôi, cô ngồi xem tivi, hắn rửa bát.
Trong khi cô còn đang thơ thẩn nhìn vào màn hình tivi thì một bàn tay to đã úp lên bụng cô, khẽ xoa: “Gần đây có đau bụng không?”
Cô suýt nữa theo phản xạ cơ thể mà né tránh, nhưng vẫn may chỉ có bả vai là giật nhẹ, biểu cảm trấn tĩnh vẫn được cô giữ lại trên mặt một cách hoàn hảo. Bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt trùm lên bàn tay hắn, làn da tiếp xúc với những đường gân và khớp xương nam tính nổi rõ.
“Anh xem anh chăm em như chăm em bé vậy, sao mà đau cho được.”
Đôi mắt sâu thẳm của hắn đặt trên nụ cười của cô, rồi chuyển dời đến cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn: “Nhưng anh lại thấy, em gầy đi rõ rệt đấy.”
An Nhiên nhìn lại cổ tay trơ xương của mình, cũng chẳng biết dùng lời gì để biện minh. Phải rồi, cô gầy đi trông thấy, người mảnh hơn, gương mặt cũng hốc hác hơn. Đó chính là hậu quả của những đêm mất ngủ, cộng với việc âm thầm nôn ra toàn bộ số thức ăn mà hắn nấu.
Cô đã cố gắng để trấn an bản thân, nhưng mỗi khi nhớ lại, cả người cô lại nổi lên cảm giác ghê rợn.
--------------------------
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-tinh-yeu-tron-ven/2914457/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.