Không đến vài tuần sau, học kì của Thanh Đại kết thúc, cô chính thức bước vào giai đoạn nghỉ hè. Đơn xin thực tập đã được cô nộp tới một công ty kĩ thuật nhỏ trong thành phố.
Nam Kinh Luân mặc dù trong lòng không đồng ý để cô đi làm, nhưng cũng không còn cách nào khác ngoài chấp thuận. Nếu không may kích thích đến cảm xúc của cô, vậy thì mọi chuyện sẽ càng thêm tồi tệ.
“Bảo bối, dậy sớm vậy à?”
Cô lù rù lê bước đi tới, ngồi xuống ghế, bò dài người trên bàn ăn, mái tóc rũ rượi che đi đôi mắt ngái ngủ. Trong cổ họng cô phát ra mấy âm thanh thều thào không thể nghe rõ, hai mí mắt vẫn nặng trĩu díu vào nhau.
Hắn đem bánh kếp đặt lên bàn, vén những sợi tóc rủ trước mặt cô gài ra sau tai, dịu dàng hỏi: “Không thì ngủ thêm đi, em xin thực tập chỗ khác cũng được mà.”
An Nhiên lắc lắc đầu, ngồi thẳng dậy vuốt vuốt tóc mình, buộc gọn ra đằng sau, bắt đầu ăn sáng. Hôm nay là ngày phỏng vấn, cô không được tới muộn.
--------------------------
“Người tiếp theo, An Nhiên.”
Nghe gọi tên mình, cô ôm theo hồ sơ đứng dậy, đi vào phòng phỏng vấn.
“Mời ngồi.”
Cô ngồi xuống đối diện với ba người trong phòng, nở một nụ cười tiêu chuẩn.
“Nhìn cô có vẻ không phải người ở đây.”
Vấn đề này nằm ngoài dự đoán của cô, nhưng cũng không phải vấn đề khó khăn gì nên cô sảng khoái trả lời: “Vâng. Tôi lai Anh – Trung.”
“Hừm… gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-tinh-yeu-tron-ven/2914458/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.