Trái tim quặn thắt không thở nổi , Tiêu Nhiên cô vừa nghe thấy cái gì vậy ?
Đường Hân , bạn thân của cô đang cùng chồng cô nói chuyện yêu đương ư?
Giọt nước mắt lăn dài trên gò má , cô rời đi như một người vô hồn .
Bước chân chậm rãi tựa đang dạo phố nhưng tâm hồn đang đau khổ xen lẫn đau thương .
[ Long Thần anh thật tàn nhẫn.
Lẽ ra em không nên thích anh ngay từ đầu rồi phải không ? Để rồi bây giờ nhận lại một trái tim rỉ máu. Em phải làm sao? ]
Tiêu Nhiên đi mãi đi mãi cũng chẳng biết mình đã đi bao lâu và đã đi những đâu nữa. Chỉ khi cô mở mắt ra mình đang nằm ở bệnh viện .
Một cô y tá thấy cô đã tỉnh liền vui vẻ hỏi han.
" Cô tỉnh rồi à? Chị thấy không khỏe chỗ nào không ? "
Cô hơi ngơ ra một chút.
" Đây là bệnh viện? "
Cô y tá vẫn vui vẻ trả lời.
" Vâng . Có người thấy cô ngất ở trên đường nên đã đưa vào cấp cứu ạ. Rất may là đã đến kịp thời, nếu không e là..e là.."
Cô hơi tò mò .
" Làm sao? Cô cứ thoải mái tôi không sao ."
Cô y tá mạnh dạn nói ra .
" Nếu đến trễ thôi e là cả hai mẹ con cô đều sẽ gặp nguy hiểm. "
Tiêu Nhiên ngạc nhiên trợn tròn mắt nhìn cô y tá . Muốn xác định mình đoán không sai.
" Hai mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-loi-yeu-thuong/2805282/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.