Ngày hôm đó, sau khi đưacô đi học, anh mới biết chỗ làm việc của anh cách trường học của cô khá gần.Lúc này mới đột nhiên kinh hãi, chuyện về cô, anh thực sự biết rất ít.
Không phải là do cô khôngnói, mà là anh chưa từng nghĩ tới việc hỏi. Anh chỉ biết, gia đình cô giàu có,cô thì xinh đẹp, tính tình lại tốt, không ít người theo đuổi, thành tích họctập hẳn cũng không quá kém…
Sau bởi vì hai người thânmật hơn, đưa đón cô rất nhiều lần, nên biết thêm chỗ ở của cô, chỉ như vậy.
Cô rất ít khi lái chiếcxe mà ba mua tặng lúc 18 tuổi khi cô lấy được bằng lái nữa, bởi vì cô thích cảmgiác ngồi ở phía sau anh, ôm thắt lưng anh, ngửa mặt đón gió trên đường. Bạnhọc của cô khi biết có một chàng trai rất lịch sự hay đưa đón cô thì cười màhỏi rằng từng có rất nhiều “liệt sỹ” đều đã ôm kiếm mà về, rốt cuộc anh ta dùngchiêu thức gì mà có thể theo đuổi được cô…
Cô chỉ cười mà không nói.
Đáng lẽ ra phải nói là côtheo đuổi anh, hơn nữa còn đang trong giai đoạn nỗ lực. Nhưng cô không nói, họsẽ nghĩ là cô nói đùa.
Sau giờ học, từ xa đãthấy một dáng người vững vàng đứng đợi ở cổng trường, cô nở nụ cười bước nhanhđến. “Hi! Chờ lâu chưa vậy?”
“7 phút 38 giây”, đưa mũbảo hiểm cho cô, nói ra con số chuẩn xác
… Quả nhiên đã bị máytính đồng hóa, ngay cả thời gian mấy phút mấy giây cũng báo cáo đầy đủ.
Cô nhảy lên phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-hanh-phuc/3252332/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.