“Sao nàng lại tới đây, còn không mau về!”
Lục Triệt lớn tiếng quát.
Giang My trừng mắt đỏ ngầu, gằn giọng chất vấn:
“Không phải chàng nói Phương Thanh Khôi không cho chàng nạp thiếp sao? Không phải chàng nói Phương Thanh Khôi không chịu nhận nuôi đứa nhỏ sao?”
“Đồ lừa đảo! Là chàng hại c.h.ế.t con ta! Bây giờ chàng có nữ nhân, có tiền tài, chẳng bao lâu nữa còn có con. Vậy ta thì sao? Con ta c.h.ế.t thì tính là cái gì?”
Lục Triệt cố nén giận giải thích:
“Ta cũng không biết vì sao Phương Thanh Khôi lại thay đổi. Có lẽ nàng ta về nhà mẹ đẻ một chuyến, được họ khuyên giải nên nghĩ thông suốt. Sau khi con chúng ta mất, nàng ta mới đồng ý để ta nạp thiếp. Ta thật không ngờ…”
Giọng Giang My sắc như dao:
“Không ngờ? Hai đứa con của ta c.h.ế.t rồi, chàng chỉ một câu không ngờ là xong?”
Lục Triệt có chút mất kiên nhẫn, không muốn nhắc lại chuyện này nữa:
“Thế thì còn làm gì được? Người c.h.ế.t không thể sống lại. Muốn trách thì trách chúng mệnh không tốt.”
Nghe vậy, Giang My hoàn toàn sụp đổ, trông như kẻ điên, lao tới vừa khóc vừa đ.á.n.h hắn.
“Cầm thú! Ngươi còn là người sao? Đó cũng là con ngươi! Con c.h.ế.t rồi mà ngươi nói ra được những lời này, còn trốn tránh không gặp ta, đồ súc sinh!”
Lục Triệt đẩy mạnh nàng ra:
“Đủ rồi! Nàng nhìn xem bộ dạng của ngươi đi, chẳng khác gì kẻ điên.”
Giang My ngã đập vào án trà:
“Ngươi thấy ta xấu đúng không? Tiểu thiếp của ngươi thì đẹp đẽ đấy. Nhưng ngươi không nghĩ xem, vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-duyen/4944060/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.