“Vị phụ nhân này khí huyết hai hư, vừa sẩy thai, lại lâu ngày buồn phiền bực dọc, tâm uất sinh bệnh, nguyên khí đại thương, cần tĩnh dưỡng, về sau không được kích động nữa.”
Nghe đại phu nói vậy, sắc mặt Lục Triệt tối đi:
“Biểu muội về nhà phải dưỡng thân cho tốt.”
Ta nhìn Giang My nằm yếu ớt trên giường, kinh hô:
“Trời đất ơi, sao lại ngã nặng thế này! Biểu muội người quá yếu, ngã một cái đã ngất đi, thế này sao được?”
“Phu quân, biểu muội bị thương nặng thế, sao có thể lên đường. Hay để nàng ấy ở lại nhà ta dưỡng thương, đợi khỏe rồi về cũng không muộn.”
Ta đề nghị.
Lục Triệt ngẩn ra, định từ chối thì Giang My đã nói trước:
“Vậy đa tạ biểu tẩu. Từ lúc sẩy t.h.a.i đến giờ, thân thể ta rất kém, e là phải ở đây quấy rầy một thời gian.”
Lời tuy nói với ta, nhưng ánh mắt nàng khóa chặt Lục Triệt, ngầm mang uy hiếp.
Lục Triệt nheo mắt, cười mà như không cười:
“Biểu muội phải nghĩ cho kỹ.”
Ta phất tay, bảo Đông Nhi mang mấy củ nhân sâm tới:
“Lời phu quân thật lạ. Có gì phải nghĩ? Biểu muội cứ ở lại dưỡng bệnh. Ta sẽ mời đại phu điều dưỡng cho muội. Mấy củ nhân sâm này muội cầm lấy, mai sắc t.h.u.ố.c mà dùng, bổ lắm.”
Giang My ngẩn người, ta nói tiếp:
“Muội vừa sẩy t.h.a.i xong, sao có thể đi lại vất vả? Phu quân nhà muội cũng không biết ở bên chăm sóc.”
“Thân thể là của mình, người khác không thương thì muội phải thương lấy. Nhỡ lưu lại bệnh căn, thì biết làm sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-duyen/4944061/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.