Nghĩ đến đây, sắc mặt Lâm Tứ Nguyệt bỗng trở nên trắng bệch, sau đó lập tức đi qua gõ cửa: “Nam Nam, cậu có trong đó không? Cậu sao rồi? Nam Nam!”
Bên trong vẫn im ắng, Lâm Tứ Nguyệt đã sợ rồi, cô đi tìm chìa khoá dự phòng trong ngăn kéo phòng khách, đúng lúc cố định mở cửa phòng thì đèn sáng, Bạch Nam Nam từ bên trong mở cửa ra.
“Cậu làm gì vậy?”
Bạch Nam Nam ngơ ngác nhìn cô.
Lâm Tứ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tại sao cậu nhốt mình trong phòng không lên tiếng? Cậu biết tớ ở bên ngoài sắp bị dọa chết rồi không?”
Bạch Nam Nam đi vòng qua cô nói: “Tớ chỉ vừa mới ngủ mà thôi, không có chuyện gì, ngược lại là cậu kìa, cậu đi đâu vậy?”
Lâm Tứ Nguyệt ném túi xách lên trên ghế sofa, đáp: “Đừng nhắc nữa, tớ suýt chút nữa bị người ta gạt tiền cướp sắc rồi, may mà tớ phản ứng nhanh, mới không mắc lừa.”
Bạch Nam Nam có hơi thờ ơ, chỉ “Ừ” một tiếng rồi cũng không nói thêm gì nữa.
Lâm Tứ Nguyệt mở máy tính của mình lên, nói: “Lần này cậu gặp phải chuyện gì sao? Tại sao tớ nhìn cậu có vẻ buồn bã không vui?”
Nghe Lâm Tứ Nguyệt nói vậy, Bạch Nam Nam có chút ngẩn người, sau đó nói: “Không có gì, chẳng qua vừa rồi tớ mới nằm mơ, mơ gặp một người.”
Lúc nghe Bạch Nam Nam nói xong, trong lòng Lâm Tứ Nguyệt bỗng nổi lên một dự cảm không hay, cô xoay đầu qua nhìn Bạch Nam Nam hỏi: “Người nào?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-am-phai-tra/3475381/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.