Đây là cái gì?”
Lâm Tứ Nguyệt nhìn thứ đen xì trong lòng bàn tay của anh, cô bước lên hai bước lúc nhìn rõ vật trong tay anh ta, đã lập tức hét lên một tiếng, tiếp theo cả người ngã nhào xuống đất.
Thứ trong lòng bàn tay anh ta là... một đứa bé!
Trước kia, Lâm Tứ Nguyệt từng xem qua trên mạng những tin tức về chuyện nuôi tiểu quỷ, lúc đó cô còn cảm thấy không dám tin, bây giờ lại nhìn thấy cái tên trước mặt...
Lâm Tứ Nguyệt cảm giác bản thân đã dẫn sói vào nhà!
Thẩm Vân Thần hình như cũng biết cô đang nghĩ gì, nên nói: “Cô đừng sợ, nó sẽ không hại người đầu, trước kia nó cũng là một ác quỷ, nhưng bây giờ rất nghe lời tôi, hay là tôi bảo nói chào hỏi cô xem thử?”
Lâm Tứ Nguyệt đã sợ hãi lắm rồi, lúc Thẩm Vân Thần muốn cầm cái vật kia bước đến chỗ cô, cô liên tục hét thêm mấy tiếng rồi nhảy qua bên cạnh Bạch Nam Nam.
Bạch Nam Nam nhìn có vẻ lại rất bình tĩnh, cô nhìn Thẩm Vân Thần nói: “Anh muốn nói gì? Đây là thứ anh muốn chứng minh cho tôi xem sao?”
Thẩm Vân Thần mỉm cười, tiếp theo nói với vật kia: “Nào, con mau đến nói cho ta biết, chị gái trước mặt tên là gì?”
“Bạch Nam Nam.”
Dưới ánh mắt kinh sợ của Lâm Tứ Nguyệt, cái thứ kia đã cất tiếng nói.
Thẩm Vân Thần liếc nhìn cô, tiếp tục nói “Cô ấy năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi lăm.”
“Được, ta còn có một câu hỏi, dương thọ của cô ấy đến lúc nào kết thúc?”
“Hai mươi lăm.”
Cuộc đối thoài hiện tại vẫn xem như bình thường, nhưng lúc nghe đến câu này, Lâm Tứ Nguyệt lập tức quay đầu qua nhìn Bạch Nam Nam, thấy bàn tay trước ngực cô đang từ từ nắm chặt lại.
“Cho nên người ở trước mặt chúng ta lúc này, rốt cuộc là...”
Thẩm Vân Thần vẫn chưa nói hết câu, Bạch Nam Nam đã nói: “Anh muốn nói gì? Anh cho rằng tôi và Tứ Nguyệt sẽ tin lời anh nói sao?”
Nụ cười trên khoé miệng của Thẩm Vân Thần bỗng biến mất, ánh mắt kiên định nhìn người trước mặt nói: “Đây không phải là chuyện hai người tin hay không tin, mà là thế giới này đã không phải nơi cô lưu lại, cô nhất định phải rời đi!”
Lời nói của Thẩm Vân Thần không phải không đáng tin, Lâm Tứ Nguyệt sau khi nhìn kỹ anh và Bạch Nam Nam rất lâu, mới biết chuyện hai người họ đang nói là có ý gì, vội quay đầu nhìn Bạch Nam Nam, sau đó từ từ cúi đầu xuống.
Trên sàn nhà, Lâm Tứ Nguyệt chỉ có thể nhìn thấy hai cái bóng rõ ràng, là của cô ấy... và của Thầm Vân Thần.
Chuyện như thế này, trong mấy ngày qua, cô đã từng thấy qua trên người của Tô Mục Thành, lúc này cô không kinh ngạc bao nhiêu, bởi vì cô biết nếu Bạch Nam Nam muốn hại cô, cơ bản không cần chờ đến bây giờ.
Cô chỉ cảm thấy khó khăn khi nhìn Bạch Nam Nam trước mắt, cô nói: “Nam Nam, cậu...”
“Tớ chỉ là đến hoàn thành một tâm nguyện mà thôi, tớ sẽ không hại cậu đầu, Tứ Nguyệt.”
“Cho dù là gì, người đã chết chính là đã chết, tôi sẽ không cho phép cô ở lại nơi này, mau đi theo tôi đi!” Thẩm Vân Thần nói chắc chắn, lúc anh đưa tay muốn bắt Bạch Nam Nam, cả cơ thể Bạch Nam Nam cử động, ánh mắt chính là muốn xông ra khỏi cửa, Thẩm Vân Thần cười nhạt nói: “Cô cũng quá coi thường tôi rồi, cô cho rằng...”
Chính lúc Thẩm Vân Thần muốn lấy thứ trên tay ra, thì bị Lâm Tứ Nguyệt ôm chặt lấy và hét lớn với Bạch Nam Nam: “Nam Nam, cậu mau đi đi!”
Cô gái này!
Trong lòng Thẩm Vân Thần rất tức giận nhưng ở trước mặt anh là một con người, hơn nữa còn là một cô gái có sức khoẻ kinh người, anh chỉ cảm thấy có chút dở khóc dở cười, nhưng trên gương mặt vẫn nghiêm túc nói: “Cô điên sao? Nếu cô ấy ở lại thế giới này quá lâu, ngay cả Diêm Vương cũng không thu nhận cô ấy! Cô muốn khiến cho cô ấy hồn bay phách tán sao?”
“Nam Nam nói rồi, chỉ là có một tâm nguyện muốn làm mà thôi, anh không thể giúp cô ấy sao?”
Nghe Lâm Tứ Nguyệt nói, Thẩm Vân Thần chỉ cười lạnh lùng nói: “Cô biết cô ấy chết thế nào không?”
Lâm Tứ Nguyệt còn chưa kịp trả lời, Thẩm Vân Thần đã nói: “Cô không biết đúng không? Vậy tôi cho cô biết! Cô ấy chính là bị chồng chưa cưới hại chết đó! Bây giờ cô ấy đang muốn đi báo thù! Tôi cho cô biết, chỉ cần trên tay cô ấy nhuốm máu người sống, khi xuống địa ngục, nhất định sẽ bị đày xuống tầng thứ mười tám!”
Nhân lúc Lâm Tứ Nguyệt còn đang ngày người, Thẩm Vân Thần đã xông thẳng ra khỏi cửa, tuy nhiên “ầm” một tiếng, cửa nhà đang mở lớn đã đóng lại.
Gió thổi rèm cửa tốc lên, Lâm Tứ Nguyệt có thể nhìn thấy trời bên ngoài đã tối, còn trên sàn nhà là dấu chân rõ mồn một.
Lâm Tứ Nguyệt vội ngẩng đầu lên thì nhìn thấy người đó đã đứng trước mặt của Thẩm Vân Thần.
Anh ta vẫn mặc bộ đồ màu đỏ giống như cũ, mái tóc bay phấp phới theo gió, khoé miệng nhếch lên nhìn Thẩm Vân Thần đầy khiêu khích.
Thẩm Vân Thần sững sờ một lúc mới kịp phản ứng lại, nói: “Cuối cùng ngươi cũng xuất hiện rồi! Ta tìm người rất lâu! Lần này, ta...”
“Ngươi muốn như thế nào?” Hứa Khanh An ngắt lời anh ta, “Ngươi cho rằng ngươi có cách đối phó với ta sao? Bây giờ ta cho ngươi một lựa chọn, hoặc là đi ngay bây giờ đừng có xen vào chuyện gì nữa, hoặc là ở lại nơi này, mãi mãi ở lại nơi này!”
Sự hung ác toát lên trên người Hứa Khanh An không phải là giả, cuối cùng Lâm Tứ Nguyệt đã định thần lại, chạy qua đứng giữa hai người nói:
“Hứa... Hứa Khanh An, anh muốn làm gì?”
“Chuyện này không liên quan đến nàng, đừng qua đây.” Hứa Khanh An không thèm nhìn cô đã nói thẳng.
Sau đó, anh ta từ từ nhìn theo hướng Thẩm Vân Thần, nói: “Đây là bọn họ nợ chúng tôi, lúc còn sống không có cách, lẽ nào chết rồi cũng muốn để chúng tôi nuốt hận không trả? Nếu ngươi không muốn biến thành như chúng tôi, thì ngoan ngoãn ở đó cho tôi!”
Nghe thấy câu nói này của Hứa Khanh An, Lâm Tứ Nguyệt mới hiểu rõ, tối hôm qua lúc Bạch Nam Nam quay về, sở dĩ Hứa Khanh An không xuất hiện, là vì anh ta đã biết thân phận của Bạch Nam Nam, thậm chí đối với chuyện hôm nay Bạch Nam Nam muốn đi tìm người báo thù, anh cũng biết, bởi vì trước kia anh cũng từng trải qua như thế...
Trong lúc Lâm Tứ Nguyệt đang nghĩ ngợi, Thẩm Vân Thần đã nói:
“Được thôi, vậy ngươi cứ thử xem, ngươi có thể ngăn cản ta không?”
Bắt đầu từ thời sự phụ anh, Thẩm Vân Thần đã biết đến sự tồn tại của Hứa Khanh An, hơn nữa sự phụ anh đã truy đuổi anh ta cả đời nhưng vẫn không thể siêu độ cho anh, bây giờ, anh phải hoàn thành di nguyện của sư phụ.
Thẩm Vân Thần lấy bản đồ bát quái trên người ra, trên tay còn có một cái cà vạt, một thanh kiếm gỗ đào nhỏ, mấy trò này trong mắt Hứa Khanh An giống như trò vặt, thậm chí anh còn cười nói: “Xem ra sự phụ ngươi không có kể cho người nghe một chuyện, trừ khi người đánh ta hồn bay phách tán, nếu không thì ta sẽ không quay về địa ngục đâu.”