Đi vào trong nhà, Lâm Tứ Nguyệt mới thấy xung quanh được trang trí cực kì đơn giản, nói là văn phòng làm việc nhưng chỉ có một cái bàn làm việc nhỏ, còn có một cái bình phong, phía trước có treo mấy lá cờ gấm cũ kĩ, trên đó đại khái viết mấy chữ “diệu thủ hồi xuân”?
Lúc nhìn thấy Lâm Tứ Nguyệt có hơi ngẩn người ngơ ngác, người đàn ông kia đã chú ý đến ánh mắt của cô, nên sau khi cười gượng một cái lại nói: “Cô cũng biết đó, bây giờ mọi người đều tin tưởng khoa học cho nên sư phụ của tôi trong quá trình đuổi ma cũng nghiên cứu một chút y thuật, nói chung là ông trời cho ta kỹ năng tất có chỗ dùng, cho nên mới có những lá cờ gấm kia.” Trong lúc nói chuyện, người đàn ông cũng đã rót một ly nước mang qua cho Lâm Tứ Nguyệt, trên mặt luôn nở nụ cười, thậm chí Lâm Tứ Nguyệt còn chưa nhìn rõ vừa rồi anh ta đã mang nước từ đầu qua.
“Bây giờ, tôi xin tự giới thiệu, tôi tên Thẩm Vân Thần, năm nay hai mươi chín tuổi, vừa mới đến thành phố này, cho nên công việc làm ăn vẫn chưa phát triển, còn tiền công... cũng sẽ tương đối phải chăng!
Thẩm Vân Thần vừa nói vừa cẩn thận quan sát nét mặt của Lâm Tứ Nguyệt, sợ rằng Lâm Tứ Nguyệt một khi không vui sẽ bỏ đi ngay, tiền thuê nhà tháng này của anh ta có thể không còn nữa!
Lúc nhìn thấy nét mặt của Lâm Tứ Nguyệt vẫn bình thường, Thẩm Vân Thần tạm thời thở phào nhẹ nhõm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-am-phai-tra/3475380/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.