Tôi không khách khí với Mễ Trần, ngược lại, khi Mễ Trần cần, tôi đương nhiên cũng không thể tham lam, tôi đi sau lưng Mễ Trần, đi qua đi lại trong đại điện.
Nhưng đã tìm một vòng, vẫn chưa có phát hiện gì, chưa tìm thấy lối ra tiếp theo.
Mễ Trần nhíu chặt lông mày, bắt đầu đánh giá điện đá, bên trong điện đá ngoài cỗ quan tài thì cái gì cũng không có.
Nhưng những bức tường đá xung quanh chúng tôi đã kiểm tra hết rồi, hoàn toàn tìm không thấy chút vết nứt nào, thậm chí là cơ quan.
- chậc, kẻ trong môn phái âm thi này sao cứ phải xây cửa bí mật như thế để làm gì? Bị thần kinh à?
Tìm một lúc, vẫn chưa có thu hoạch, lòng tôi bực bội, thốt ra một tiếng, trong lòng khó chịu vô cùng.
- Hề hề, sao thế, mới thế đã mất kiên nhẫn rồi à, đây mới là ải thứ hai thôi, phía trước không biết còn bao nhiêu cửa ải nữa đâu đấy? Mà tôi dám khẳng định, trong căn phòng của những ải tiếp theo, bảo bối chắc chắn càng lúc càng tốt hơn!
Mễ Trần quay đầu nhìn tôi, cất tiếng nói.
Nghe Mễ Trần nói vậy, mắt tôi hơi sáng lên, mẹ nó chứ, nói đến bảo bối, thì ai cũng không chê nhiều, mà đạo tu, nhất là đã đến hậu kỳ, cần phải có năng lượng khủng bố, mà dưới tình hình này, nhất định phải cần những bảo bối quý hiếm để bổ sung linh khí, lấp đầy những chỗ còn thiếu.
Đây gọi là tài nguyên tu luyện, một người chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-am-kho-thoat/3075276/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.