Vạn Sơn đảo mắt nhìn tất cả mọi người, cất tiếng nói, lúc này, tôi thì lại chú ý hai tên đệ tử của môn phái âm thi, phát hiện bọn chúng đang nhìn mãng xà không chớp mắt, cũng không nói lời nào.
Trực giác của tôi mách bảo, hai tên này nhất định biết nhiều hơn chúng tôi, nhưng lại không nói gì, rõ ràng là muốn tự mình giành được lợi thế.
Sau đó tôi đứng ra, cất tiếng:
- Hai vị này chắc là đệ tử của môn phái âm thi đúng chứ? Mặc dù nói môn phái âm thi đã bị diệt vong mấy chục năm, nhưng các người thân là đệ tử, nhất định biết nhiều chuyện hơn chúng tôi, giống như Vạn huynh đây nói, nếu mọi người đều là vì bảo bối, vậy chi bằng hai người có thể chia sẻ những gì mình biết ra được không?
Khi tôi nói xong, lập tức, ánh mắt của những người còn lại đều rơi lên người hai tên kia, tôi đồng thời cũng cảm nhận được ánh mắt oán độc đang bắn về phía mình.
Không cần nói cũng biết là của hai tên đó, có điều tôi lại chẳng quan tâm tới việc ấy, nói không chừng cũng sắp chết đến nơi rồi, lẽ nào còn sợ gây thù chuốc oán với người khác nữa sao? Chẳng việc gì phải sợ.
- Vị huynh đài này, chỉ sợ cậu nghĩ nhiều rồi, cậu cũng biết môn phái âm thi đã bị diệt vong mấy chục năm, những thứ còn sót lại cực kỳ ít, gần như đều đã bị tiêu hủy hết, những gì chúng tôi học, chẳng qua chỉ là vài môn thuật đơn giản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-am-kho-thoat/3075277/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.