Vô số tử khí đang chui thẳng vào trong cơ thể, tôi có thể cảm nhận rõ sức sống trong tôi đang bị gặm nhấm từ từ.
Cơ thể tôi mất đi tri giác, lẽ nào cứ thế này mà chết sao? Thậm chí tôi còn cảm thấy thật khôi hài, không ngờ lại bị hạ gục dưới tay một vu thi?
Đây là suy nghĩ cuối cùng của tôi, tôi cảm giác toàn thân rơi vào một thế giới chỉ có duy nhất một màu đen, ở trong này, tôi đang phải chịu đựng một cảm giác đau khổ cùng cực.
Sự sống cứ mỗi lúc lại bị xâm chiếm, nhưng không có bất kỳ sức lực nào để phản kháng.
Cứ như thế, tôi cũng không biết đã trôi qua bao nhiêu lâu, bên tai tôi hình như truyền tới những tiếng gọi dồn dập, không ngừng gọi tên tôi, tôi cố gắng liều mạng mở mắt.
Mi mắt nặng trĩu như đeo một quả cân nghìn tạ, tôi ngoan cố nỗ lực mở to mắt, nhìn thấy một gương mặt lo lắng nóng ruột, là Mễ Trần.
Tôi kìm nén ê nhức khắp thân người mình, bò người dậy, nhìn xung quanh, còn cả tình cảnh trước mắt, nhưng chỉ có điều lúc này vu thi đã nằm bất động trên mặt đất.
Đầu vu thi bị phân thành hai nửa, bên trong đen sì, hoàn toàn nhìn không rõ có gì bên trong.
Lúc này, tôi vội vàng cất tiếng hỏi Mễ Trần đã xảy ra chuyện gì? Mễ Trần nói với tôi, vừa rồi vu thi dốc toàn lực nhắm vào tôi, cho nên tất cả những tử khí xung quanh mới chui hết vào trong người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-am-kho-thoat/3075274/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.