Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174
Chương sau
Lãnh Thiên Dục ngoài ý muốn đi tới, giống như ngày xuân chợt nổi lên gió lạnh, trận gió lạnh này mang theo không có độ ấm khiến người ta khiếp sợ, cơ hồ làm cho cả tiểu đảo này đóng băng. Mà khi Niếp Ngân xuất hiện, tựa hồ làm cho trận gió lạnh này càng thêm mãnh liệt hơn. Lãnh Tang Thanh thì sợ ngây người, cô thật không thể coi thường bản lãnh của anh trai mình, chẳng những có thể tìm được cái tiểu đảo này, còn nhàn nhã tự đắc xuất hiện ở trước mặt hai người bọn họ. Trong lúc nhất thời, cô sợ tới mức không dám mở miệng nói gì, câm như hến. Lãnh Thiên Dục đứng lên, tất cả đặc công xung quanh đều cảnh gác, hắn nhìn nhìn, bạc môi chậm rãi gợi lên một nụ cười không có độ ấm "Niếp Ngân, người của ngươi dám nổ súng sao?" Niếp Ngân cũng cười cười, lại cười như là sương lạnh tháng chạp (tháng 12), toát ra một cỗ hàn khí, hắn cũng đi lên trước, trong nháy mắt, tất cả vệ sĩ ở phía sau Lãnh Thiên Dục đều vội vàng giơ súng lên, ngắm vào đầu hắn như nhìn thấy kẻ địch lớn. "Đừng..." Lãnh Tang Thanh sợ tới mức kinh hồn bạt vía, cô không rõ bản lĩnh bắn súng của thủ hạ Niếp Ngân giỏi tới mức nào, nhưng cô rất hiểu thủ hạ của anh mình, tuy anh cô mang đến ít người, nhưng đều là sát thủ tinh nhuệ của Mafia, năng lực bắn tỉa của bọn họ rất mạnh, quan trọng hơn là, tất cả súng ống trong tay bọn họ sử dụng đều do Cung thị tài phiệt chế tạo, nói cách khác, Cung thị cứ chế tạo được súng ống tốt nào thì sẽ cung cấp cho Lãnh thị đầu tiên. Người Cung Quý Dương này luôn có sở thích ham mê về quân sự, hắn cứ phát minh ra loại súng ống nào thì thường thường đều toàn là loại vũ khí mạnh nhất, ngay cả đạn cũng vậy. Ánh mắt Lãnh Thiên Dục đột nhiên dừng ở trên người Lãnh Tang Thanh, ánh mắt chợt chuyển thành lạnh hơn. Niếp Ngân cũng không dấu Lãnh Tang Thanh về phía sau, khuôn mặt bình tĩnh không chút biến hóa nhìn Lãnh Thiên Dục, cười cười, "Như vậy, người của ngươi đâu?" Ánh mặt trời hạ xuống, bóng dáng của hai người đàn ông ngang nhau, khí thế cũng đều bừng bừng. Lãnh Thiên Dục hừ lạnh: "Chủ thượng đại nhân Baby-M, ta thật đúng là coi thường năng lực của ngươi, mười năm, ngươi lại có thế làm ra một chuyện mà khiến ta không ngờ được." "Cùng lão đại so chiêu, chẳng lẽ chỉ có thể dùng dũng khí và lực lượng?" Khuôn mặt của Niếp Ngân bình tĩnh. Kỳ thật trong lòng hai người bọn họ đều biết rõ, tất cả đều không được manh ộng, thủ hạ của bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù sao một người cũng là lão đại Mafia, còn một người kia là chủ thượng đại nhân của tổ chức lớn nhất toàn cầu, bọn họ cũng từng giao đấu, kết quả là cả hai đều thiệt. Lãnh Thiên Dục luôn không có nhiều nhẫn lại, đôi mắt hơi hơi hạ xuống, nhìn về phía Lãnh Tang Thanh: "Thanh Nhi, lại đây!" Toàn thân Lãnh Tang Thanh run lên, cô biết anh cô đang tức giận, chỉ không nghĩ tới mọi chuyện lại biến thành lớn như vậy, hít sâu một hơi, cô chần chờ đi lên phía trước, vừa định đi lên, Niếp Ngân ở bên cạnh lại duỗi tay ra giữ cô lại, kéo cô về phía sau. "Ngân..." Cô nói rất nhỏ với hắn, ông trời, cô cũng không muốn vì mình là khiến hai người này đánh nhanh, đối với cô mà nói, anh trai và Niếp Ngân đều là hai người đàn ông rất quan trọng nhất. "Niếp Ngân!" Lãnh Thiên Dục quát lạnh một tiếng, hàn ý trong đáy mắt càng đậm. Niếp Ngân lại nhếch môi không cho là đúng, nói thản nhiên một câu: "Đừng làm cô gái nhỏ khó xử chứ?" "Cô gái nhỏ trong miệng ngươi chính là em gái ta!" Lãnh Thiên Dục cười lạnh, hắn vạn vạn không nghĩ tới khi tìm được Thanh Nhi lại biết được chuyện đáng ghế tởm này, em gái hắn lại sống bên cạnh cừu gia của nhà mình! Niếp Ngân lại buồn cười nhíu mày: "Đúng vậy, nhưng cô ấy cũng là vị hôn thể của ta, cho nên, ngươi không thể mang cô ấy đi." "Vị hôn thê?" Cuối cùng Lãnh Thiên Dục cũng không nhịn được mà cao giọng quát, răng nanh vì cứa vào nhau mà kêu ken két. Lãnh Tang Thanh sợ tới mức không dám nhìn hắn, ông trời, khuôn mặt này của anh ấy là đang muốn giết người. "Thanh Nhi có thể gả cho ai cũng được, nhưng không thể gả cho ngươi!" Lãnh Thiên Dục quát lạnh một tiếng, sau đó rống giận nhìn về phía Lãnh Tang Thanh: "Em lại đây cho anh, nếu không qua đây, về sau em không cần biết đến người anh này nữa!" Lãnh Tang Thanh không còn cách nào, đành phải kiên trì đi tới bên cạnh Lãnh Thiên Dục, lần này Niếp Ngân không có ngăn cản cô, chỉ là không muốn cô khó xử. Sắc mặt Lãnh Thiên Dục thoáng dịu đi chút "Anh à, em rất... muốn ở bên anh ấy." Lãnh Tang Thanh đột nhiên nói một câu. Sắc mặt đang dịu đi của Lãnh Thiên Dục lại đột nhiên chuyện lạnh. "Thanh Nhi." Niếp Ngân mở miệng, ý bảo Lãnh Tang Thanh không nên nói gì. Lãnh Tang Thanh nghẹn miệng, vẻ mặt tủi thân. Niếp Ngân nhìn về phía Lãnh Thiên Dục, gằn từng tiếng hỏi, "Anh muốn tôi làm thế nào mời chịu gả Thanh Nhi?" Mười năm trước hắn và Lãnh Thiên Dục là kẻ địch của nhau, cho nên đối với chuyện ai cao ai thấp hắn không nhượng bộ, nhưng, Thanh Nhi là em gái của hắn, cho dù hắn là kẻ địch cũng được, Niếp Ngân không muốn thì cùng phải kính hắn một phần. Khi hắn nói xong câu này, nhóm đặc công đều quay mặt nhìn nhau, từ khi nào chủ thượng đại nhân của bọn họ lại ăn nói nhường nhịn với Lãnh Thiên Dục như vậy? Lãnh Tang Thanh cũng ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Niếp Ngân, trong chốc lát lệ che kín hốc mắt. Cô không rõ Niếp Ngân làm chủ thượng sẽ lãnh tuyệt đến mực nào, cô rất rõ, khi đối mặt với Niếp môn vừa phức tạp vừa tạn nhẫn, hắn cũng không bao giờ cúi đấu, mà nay... Cùng lúc đó, tựa hồ Lãnh Thiên Dục cũng cảm thấy kinh ngạc, hắn giật mình sửng sốt một chút, thật lâu sau ánh mắt hơn hơi chuyển, hừ lạnh một tiếng: "Để xem bản lĩnh của ngươi thế nào." Hắn biết rõ, nếu Niếp Ngân và hắn cứng đấu cứng, vậy kết quả Niếp Ngân sẽ bằng mọi cách mang Lãnh Tang Thanh đi, tuy rằng hắn mang theo thủ hạ Mafia tinh nhuệ tới, nhưng những đảo đặc công này thì không thiếu, nếu thật sự đánh nhau thì cả hai bọn họ sẽ đều thiệt giống như ngày trước. Nhưng vào lúc này, hắn muốn dẫn Thanh Nhi đi, để Thanh Nhi và Niếp Ngân ở bên nhau thì ngẫm lại thật buồn cười. Niếp Ngân nghe vậy, nhếch môi cười: “Anh muốn thế nào? Lãnh Thiên Dục nhìn hắn: "Ta nghe nói, chủ thượng đại nhân đã luyện súng từ nhỏ, mỗi ngày đều bắt mình phải bắn hai ngàn phát, cho nên mới luyện súng được bách phát bách trúng, ta còn nghe nói, tay trái của ngươi so với tay phải của ngươi còn lợi hại hơn, thế nào? Hôm nay ta thầm nghĩ muốn ngươi làm phần lễ này." Niếp Ngân lại cười cười: "Lão đại quá khen, ai chẳng nói anh (các hạ) đang luyện tập súng cũng rất vất vả, mỗi ngày hai ngàn phát đối với anh (các hạ) chỉ là trò đùa thôi." (phần xưng hô này là nhường nhịn nha, dù sao cưới LTT về thì cũng phải kêu LTD là anh trai) Lãnh Tang Thanh nghe hai người đàn ông này nói chuyện mà hít sâu một hơi, nói thật, cô đối với chuyện anh mình được huấn luyện từ nhỏ cũng không biết rõ lắm, nhưng cô biết rõ, mỗi ngày hai ngàn phát luyện súng chỉ khi rất buồn tẻ và chán nản thậm chí là công tác gian khổ cũng làm được, có lẽ chỉ như vậy, mới có thể rèn ra hai người đàn ông tuyệt vời này. Lãnh Thiên Dục nhìn Niếp Ngân, bạc môi như đông lại: "Nếu biết người biết ta, chủ thượng nên hiểu được ta muốn quà mừng thế nào, thấy sao? Ta muốn nhìn, vị trí của Thanh Nhi trong lòng ngươi ở đâu?"
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174
Chương sau