Niếp Ngân đứng tại chỗ, ánh mặt trời chiếu sáng di chuyển trên gương mặt
hắn, đôi mắt sâu không lường được như nước biển, chống lại ý cười băng
lãnh của Lãnh Thiên Dục, bình tĩnh lạnh nhạt như không có chuyện gì xảy ra.
Lãnh Tang Thanh sợ hãi nhìn hai người đàn ông trước mắt, lòng cô giống như
một con mèo ẩn lấp, hoặc giống một con thỏ đang thăm dò thợ săn, cô nghe
không hiểu lời của Lãnh Thiên Dục, anh muốn quà mừng gì? Chẳng lẽ còn
muốn Niếp Ngân bắn 2000 phát súng? Yêu cầu này có điểm rất kì lạ.
Theo bản năng cô nhìn về phía Niếp Ngân, hắn hiển nhiên đã hiểu ý Lãnh Thiên
Dục muốn cái gì, chỉ thong dong bình tĩnh nhìn thẳng hắn, một câu không nói,
Lãnh Tang Thanh ngừng thở, cô có cảm giác "quà mừng" mà anh nói không
đơn giản như vậy.
Gió thổi qua, di chuyển như sát khí chém giết.
Niếp Ngân đã mở miệng, tiếng nói nhẹ mà bình tĩnh: "Nếu quà mừng là điều
kiện của anh mà Thanh Nhi sẽ được lưu lại, như vậy không thành vấn đề."
Lãnh Thiên Dục nhếch môi cười lạnh: "Chờ ngươi làm được rồi nói sau."
"Anh à, anh muốn anh ấy làm gì?" Lãnh Tang Thanh nhịn không được hỏi một
câu.
"Chuyện này không liên quan tới em." Lãnh Thiên Dục liếc mắt nhìn Lãnh Tang
Thanh một cái, hiển nhiên đối với hành vi của cô còn mang theo chút hờn giận.
Lãnh Tang Thanh đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng, không dám nói thêm
một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niep-mon/2945670/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.