Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174
Chương sau
Niếp Ngân nghe xong việc này, mày kiếm theo bản năng nhíu chặt, vô tình nhớ tới từng hành vi của Niếp Thâm, trong lòng hơi hơi thu lại."Cậu ta muốn làm thế nào?" Khuôn mặt Isabella khổ sở, "Tôi biết nó sẽ mượn hôn lễ này để đạt tới mục đích, nó muốn người Niếp môn đều phải chết.":s Sắc mặt Niếp Ngân càng thêm ngưng trọng. "Bởi vì lo lắng tình huống của nó, cho nên tôi sẽ tìm người tùy thời hỏi thăm động tĩnh, không nghĩ tới lại phát hiện nó có quyết định này." Isabella đi lên phía trước, vẻ mặt khẩn cầu: "Vô luận ra sao, cậu phải đi ngăn lại vụ tai họa này, tuy nói Niếp môn có rất nhiều người chết cũng không hết tội, nhưng người bên trong dù sao cũng vô tội, tôi không muốn nhìn con tôi nợ quá nhiều máu." Niếp Ngân thở dài, nhìn mây trên trời ở bên ngoài cửa sổ, sớm đã trở nên âm trầm. "Nhưng mong cậu trăm ngàn lần đứng làm tổn thương nó, tôi biết tôi đã không còn tư cách để cầu xin cậu, nhưng nó là con tôi, trên đời này có người mẹ nào hy vọng mình con gặp chuyện không may chứ?" Khuôn mặt Isabella tha thiết nói. Niếp Ngân quay đầu nhìn bà ta, thật lâu không nói gì. ——— ———— hoa lệ lệ phân cách tuyến ——— ———— Ba ngày, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, kỳ thật rất nhanh liền đi qua. Ban đêm, Lãnh Tang Thanh mất ngủ. Nhớ tới triền miên đêm trước, lòng của cô lại rung động. Trở mình, ánh mắt lại mở thật to, trên giường tựa hồ còn lưu lại hơi thở của người đàn ông, quấn quít triền miên nóng bỏng của đêm hôm trước, hơi thở của hắn, động tác của hắn đều đủ để đánh mắt lý trí cô. Vì sao lại như vậy? Đây là vấn đề mà Lãnh Tang Thanh đã nghĩ muốn vỡ đầu! Cô lại có cảm giác với Niếp Tích! Thật đáng xấu hổ. Cô nghĩ mình sẽ bài xích cảm giác này, nhưng, làm sao cô lại lần lượt phục tùng trong lòng người đàn ông đó, qua ngày đó cô mới biết rằng mình khát vọng cảm giác đó đến cỡ nào. Đây là một loại cảm giác thật đầy đủ, trước kia, chỉ có Niếp Ngân mới có thể tạo ra cảm giác này cho cô. Niếp Tích vẫn không làm được, câu nói "Chờ anh" kia cũng trở nên mất đi ý nghĩa và kỳ diệu, cô phải làm sao? Cô không phải không rõ Niếp Tích đang chờ câu trả lời của cô, chỉ cần qua ngày mai, cô sẽ cho hắn câu trả lời thuyết phục. Tay Lãnh Tang Thanh nắm chặt, nhìn chằm chằm màn hình thật lâu, điện thoại di động vừa sáng, cô lại lần nữa nhìn lên màn hình, trên màn hình hiện lên anh chụp của Niếp Ngân. Là có một lần cô chụp. Niếp Ngân chưa bao giờ chụp ảnh, cũng ghét chụp ảnh, đây là cái ảnh mà cô nén chụp, là thứ duy nhất nhớ lại hắn... Trên ảnh chụp Niếp Ngân mặc áo gió tối màu, hắn đang chuẩn bị lên xe, bởi vì hắn đang định lên xe, đứng ở cửa xe không biết đang có chuyện gì, gương mặt cương nghị lộ ra nghiêm túc, cô để ảnh chụp xuống dưới, lúc ấy còn tưởng rằng hắn không phát hiện mà che miệng cười trộm. Nhưng mà, khi cô nhìn qua, lại phát hiện Niếp Ngân cách đó không xa đang nhếch môi nhìn cô, như phát hiện động tác nhỏ của cô, đôi mắt chim ưng cơ trí lộ ra hiểu rõ hành vi trẻ con của cô có bao dung cùng sủng nịch Một khắc kia, lòng cô lại hạnh phúc như bay lên. Một màn này ở trong đầu Lãnh Tang Thanh xoay vòng, nước mắt lơ đãng hiện lên đầy trong hốc mắt, đưa điện thoại di động ở trong lòng lên môi, trong lòng cô, cô cảm nhận được tình yêu mà Niếp Ngân dành cho mình. Ở trước mặt hắn, đại đa số cô giống như đứa bé không bao giờ lớn, bởi vì Niếp Ngân là người đàn ông quá mức thành thục, ở bên hắn, cô vẫn luôn để ý hắn, tò mò nhưng thứ hắn trải qua, tò mò chuyện của hắn, vĩnh viễn giống như tiểu học sinh, thông qua hắn để học tập những kiến thức chưa bao giời biết. Lãnh Tang Thanh hít sâu một hơi, vậy mới có thể thu lại nước mắt. Tiếng chuông di động lại vang lên, đêm khuya, dị thường rõ ràng. Ngón tay cô run lên, theo bản năng ấn nút nghe. Lới người đàn ông tràn ngập trầm thấp, "Còn chưa ngủ sao?" Là Niếp Tích. Lòng Lãnh Tang Thanh bỗng dưng co rút đau đớn một chút, ngồi xuống, cắn cắn môi, "Ừ, không ngủ được." "Làm sao vậy?" Niếp Tích quan tâm hỏi "Không có gì..." Cô nhẹ giọng nói, muốn nói gì rồi lại thôi, nhớ tới chuyện tối qua xảy ra, cô lại có chút ngượng ngùng, kỳ thật càng muốn hỏi rõ, nhưng —— Cô không biết nên mở miệng thế nào. Niếp Tích ở đầu máy bên kia cười cười, "Thực xin lỗi, anh nói ba ngày này sẽ không quấy rầy em, nhưng không cách nào, anh thật sự rất nhớ em, Thanh Nhi, nếu hành vi của anh khiến em không vui, thì anh thực xin lỗi, hy vọng em có thể hiểu." Hắn vẫn cố nén không gọi điện thoại cho cô, vẫn nghĩ chịu đựng để cô ra quyết định, nhưng đêm nay hắn không có thể chịu nổi đành gọi cho cô. Nhưng lời nói này, làm Lãnh Tang Thanh nghe lại hiểu lầm, lòng của cô trong nháy mắt trầm đến đáy cốc, kỳ thật cô biết ảo tưởng đều đã tan biến, tối hôm qua người đàn ông kia chính là Niếp Tích, mà khi hắn trực tiếp thừa nhận như vậy, lòng cô thất vọng, tràn ngập chênh lệch lớn. Nghĩ vậy, cô không khỏi tự giễu. Lãnh Tang Thanh à Lãnh Tang Thanh, người đàn ông tối qua không phải Niếp Tích thì thể là ai? Còn ai có thể giống Niếp Ngân như vậy? Trừ phi là Niếp Ngân thật, chỉ tiếc, hắn đã muốn không còn ở trên đời này. Âm thầm hít sâu một hơi, cô chỉ cảm thấy ngực đau đớn khó nhịn, thật lâu sau nhẹ giọng nói câu, "Không có việc gì, tôi... Không có trách anh." Cô có tư cách gì mà trách hắn? Tối hôm qua, không phải cô cũng hưởng thụ đó sao? Niếp Tích tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, ôn nhu nói: "Vậy là tốt rồi, Thanh Nhi, em có biết hiện tại tôi đối với em lo được lo mất thế nào không, tôi rất sợ mất em." Lãnh Tang Thanh không nói chuyện, vẫn gắt gao cắn môi. Thấy cô nửa ngày không nói lời nào, Niếp Tích còn tưởng rằng cô mệt mỏi, vì thế liền săn sóc nói: "Vậy em nghỉ ngơi thật tốt, đừng ngủ quá muộn." Lãnh Tang Thanh "Ừ" một tiếng, ngay lúc hắn định ngắt máy, cô đột nhiên mở miệng, "Cái kia... Niếp Tích ở đầu máy bên kia vẫn chờ. Lãnh Tang Thanh liếm liếm môi, lại trầm mặc một một lúc, mới chậm rãi mở miệng: "Hôn lễ... Tôi không hy vọng quá phô trương." "Thanh Nhi..." Niếp Tích hiển nhiên rất kích động, bắt đầu nói năng lộn xộn, "Em, em vừa mới nói cái gì? Em đáp ứng anh phải không? Em đáp ứng anh ?" Lãnh Tang Thanh hít sâu một hơi, ngực nặng nề, nhẹ giọng nói câu, "Ừ, tôi đáp ứng anh." Nếu tối hôm qua cô có chấp nhận Niếp Tích, như vậy cô muốn thử, có thể được hạnh phúc hay không là đều hy vọng từ trên người đàn ông này. Đầu máy di động bên kia truyền tới tiếng hoan hô của Niếp Tích, hắn hưng phấn nói: "Được được, em yên tâm, cử hành hôn lễ nhất định sẽ dựa theo yêu cầu của em, chỉ cần em thích, hình thức hôn lễ gì cũng có thể, anh sẽ không mời truyền thông, chỉ mời người trong Niếp môn được không?"
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174
Chương sau