Hừng đông, mưa ngoài cửa sổ lại bắt đầu phát ra những tiếng nổ lớn.
Lại có thể nói trận mưa này chưa hề ngừng.
Lúc Lãnh Tang Thanh tỉnh lại, huyết thái dương bắt đầu ẩn ẩn đau, đây là hậu
quả của việc điên cuồng vui thích. Kỳ thật đêm nay cô không thể ngủ, cho nên
mở mắt thấy trời mờ mịt là chuyện bình thường.
Phía sau như là một bức tường rất ấm áp, cô không dám xoay người, cũng
không dám quay đầu nhìn vào hai mắt người đàn ông, trong lòng sớm đã ảo
não không thôi, làm sao cô có thể đối mặt với hắn đây?
Thân thể người đàn ông cao to dựa vào đầu giường, ở đằng sau ôm cái lưng
của Lãnh Tang Thanh, thân thể kiên cố miêu tả đường cong mềm mại của cô,
biết cô đã tỉnh, bạc môi hơi hơi nhếch lên, nâng tay, kéo trán cô lại, động tác
nhẹ nhàng, như người yêu.
Lãnh Tang Thanh lại đem khuôn mặt trực tiếp vùi vào gối, rầu rĩ nói câu, "Anh
giấu vẻ đẹp kiên cường sắc bén kia đi."
Người đàn ông sửng sốt.
Bàn tay to dừng ở bên cạnh cô.
"Anh đi đi cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy anh, một chút cũng không muốn!"
Toàn thân Lãnh Tang Thanh nhẹ nhàng run lên, lời nói lần này so với câu lần
trước lớn hơn rất nhiều.
Người đàn vừa định mở miệng nói gì đó thì điện thoại bên cạnh vang lên, âm
thanh ảnh hưởng tới hắn. Hắn giật mình, trong lúc nhất thời hắn không biết nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niep-mon/2945641/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.