Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174
Chương sau
Hừng đông, mưa ngoài cửa sổ lại bắt đầu phát ra những tiếng nổ lớn. Lại có thể nói trận mưa này chưa hề ngừng. Lúc Lãnh Tang Thanh tỉnh lại, huyết thái dương bắt đầu ẩn ẩn đau, đây là hậu quả của việc điên cuồng vui thích. Kỳ thật đêm nay cô không thể ngủ, cho nên mở mắt thấy trời mờ mịt là chuyện bình thường. Phía sau như là một bức tường rất ấm áp, cô không dám xoay người, cũng không dám quay đầu nhìn vào hai mắt người đàn ông, trong lòng sớm đã ảo não không thôi, làm sao cô có thể đối mặt với hắn đây? Thân thể người đàn ông cao to dựa vào đầu giường, ở đằng sau ôm cái lưng của Lãnh Tang Thanh, thân thể kiên cố miêu tả đường cong mềm mại của cô, biết cô đã tỉnh, bạc môi hơi hơi nhếch lên, nâng tay, kéo trán cô lại, động tác nhẹ nhàng, như người yêu. Lãnh Tang Thanh lại đem khuôn mặt trực tiếp vùi vào gối, rầu rĩ nói câu, "Anh giấu vẻ đẹp kiên cường sắc bén kia đi." Người đàn ông sửng sốt. Bàn tay to dừng ở bên cạnh cô. "Anh đi đi cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy anh, một chút cũng không muốn!" Toàn thân Lãnh Tang Thanh nhẹ nhàng run lên, lời nói lần này so với câu lần trước lớn hơn rất nhiều. Người đàn vừa định mở miệng nói gì đó thì điện thoại bên cạnh vang lên, âm thanh ảnh hưởng tới hắn. Hắn giật mình, trong lúc nhất thời hắn không biết nên xoay Lãnh Tang Thanh lại hay nhận điện thoại. Thật lâu sau đó hắn mới quyết định bắt điện thoại, bởi vì hắn cho rằng, muốn giải thích rõ mọi chuyện với Lãnh Tang Thanh cần có nhiều thời gian. Không biết người bên kia nói gì, người người đàn ông nghe xong thì sắc mặt đại biến, khi đối phương nói xong, đè thấp tiếng nói một câu: "Tôi đã biết." Buông di động, ánh mắt hắn phức tạp liếc mắt nhìn Lãnh Tang Thanh một chút. Ánh mắt vẫn âm trầm như trước, chỉ có ánh sáng mỏng manh trên cái lưng cô, trắng nõn đầy dấu hôn, làm lòng người đàn ông sinh ra ý thương tiếc. Nghĩ nghĩ, hắn cúi người xuống, ở bên tai cô nói một câu: "Chờ anh." Rồi sau đó, ở trên cái lưng tuyết trắng của cô hạ xuống một nụ hôn, xuống giường, khom người nhặt quần áo phân tán trên đất, quần dài... Lãnh Tang Thanh nghe thấy tiếng mặc quần áo, cô không nhịn được mà lặng lẽ ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông, ngực bỗng dưng buồn đi, nước mắt không nhịn được bốc lên, thật giống bóng dáng Niếp Ngân đến cỡ nào, có bao nhiêu lần, cô thật sự muốn đem Niếp Tích trở thành Niếp Ngân... Nhưng tối hôm qua, cô thật sự đã biến Niếp Tích trở thành Niếp Ngân! Thật ti bỉ! Cô mắng chính mình. Lúc người đàn ông đang định rời đi, cô lại vội vàng đem mặt vùi vào gối, theo trực giác, cô biết hắn đang nhìn cô, lẳng lặng nhìn cô, thật lâu sau đó, cô cảm thấy bàn tay to của người đàn ông dừng ở trên lưng mình, tựa hồ còn mang theo hơi ấm quyến luyến, nhưng có thể cảm giác được lành lạnh trên quần áo hắn. Người đàn ông lại cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng đáy mắt nổi lên một chút tự hỏi, nghĩ nghĩ nhịn xuống. Lòng Lãnh Tang Thanh vẫn gắt gao buộc chặt, cho tới khi âm thanh cửa hoàn toàn đóng lại cô mới buông lỏng. Đem khuôn mặt nhỏ chuyển sang một bên, nước mắt lại nhịn không được mà chảy xuống... ——— ———— hoa lệ lệ phân cách tuyến ——— ———— Tu viện Meteora. Ở khu Terry Karla Hy Lạp, sắc hơi nhạt, lại ở trên đỉnh núi, đá núi từ mặt đất mọc lên, hình dạng khác nhau, sắc thái không đồng nhất. Nhiều người từng ở núi Olympus này cũng rất an bình và nổi tiểng ở đời sau. Trung ngữ Meteora ở Hy Lạp là "Treo ở không trung", ý là mấy trăm vạn năm trước, nơi này là một đại dương mênh mông, sau đó vỏ quả đất vận chuyển cùng nước biển đánh sâu vào thành một thạch lâm làm lên sử chi. Cho nên, khi trực thăng của Niếp Ngân bắt đầu hạ cánh, nhìn nham thạch liên miên cách đó không xa, trong lòng có bao nhiêu điều cảm thán. Nếu chuyện này không phải có liên quan đến Niếp Tích, hắn tuyệt đối sẽ không tới chỗ này, càng không bỏ Lãnh Tang Thanh lại liền bay nhanh tới đây. Gọi điện thoại cho hắn, là một người biến mất thật lâu ——Isabella. Một năm huyết chiến kia, đã đủ để làm rất nhiều tình cảm vỡ nát, có lẽ hiện tại cho dù gặp mặt với Isabella, hắn cũng vẫn không thể quên được cái chết của cha năm xưa. Isabella tự mình đi ra nghênh đón Niếp Ngân, mắt nhìn thấy Isabella đầu tiên, Niếp Ngân thực hơi hơi giật mình sửng sốt chút, bà ta mặc một thân nữ tu sĩ, so sánh với một năm kia, sắc mặt của bà ta bình tĩnh không ít, thấy hắn đến, chỉ nhẹ nhàng cười, "Vào đi." Tu viện thực im lặng, ngẫu nhiên có tốp năm tốp ba nữ tu sĩ đi qua, từ các cô gái có khuôn mặt thong dong bình tĩnh, Niếp Ngân cảm nhận sức quyến rũ tôn giáo cùng cảm giác an toàn rất nhiều. Tiếp đãi khách có phòng nghỉ đặc biệt, bất đồng với chỗ khác, từ cửa sổ phòng nghỉ có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, mây mù lượn lờ như đang ở thiên đường. "Cám ơn cậu đã tới gặp tôi." Khuôn mặt Isabella lộ vẻ thỏa mãn, rót một chén nước cho hắn rồi ngồi đối diện. Niếp Ngân thản nhiên nói một câu: "Ở trong điện thoại, bà nhắc tới Tích." Isabella miễn cưỡng cười cười, đáy mắt xẹt qua một chút mệt mỏi, "Đúng vậy, cho nên lúc tôi gọi điện thoại cho cậu, tôi cảm thấy cậu hẳn là có thể đến." "Đã xảy ra chuyện gì?" Niếp Ngân hỏi. Isabella thở dài, "Tôi nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có cậu mới ngăn cản được hôn lễ của Niếp Tích." Niếp Ngân sửng sốt, lại bình tĩnh hỏi: "Làm sao bà biết chuyện này?" "Bởi vì, chuyện này Niếp Thâm nói." Isabella sâu kín nói. Niếp Ngân nghe có chút khó hiểu, mày kiếm hơi hơi nhíu rồi nói: "Chuyện này có liên quan tới Niếp Thâm?" "Bởi vì khi hôn lễ của Niếp Tích cử hành, cũng đồng thời có nghĩa Niếp môn bắt đầu có nạn." Isabella khe khẽ thở dài, mặt lộ vẻ u buồn, "Niếp môn nợ máu đã rất nhiều, tôi không muốn nhìn nó xuống dốc không phanh nữa, bởi vì cừu hận mà không ngừng đi xuống." "Ý của bà là —— trong cuộc hôn lễ này, người được lợi thật sự là Niếp Thâm?" Niếp Ngân lại nhớ tới hành động của Niếp Thâm, người đàn ông che dấu tuyệt vời, ở trong mắt hắn người đàn ông kia vẫn là một người không đàng hoàng, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn nhìn thấy bản chất thật sự. Isabella gật đầu, "Tôi không có tín nhiệm người, cũng không có thể tín nhiệm người của tôi, cho nên chỉ có thể tìm cậu, hy vọng cậu có thể kéo Niếp Thâm ra, đừng để cừu hận che mắt. Hôn lễ này tổ chức xong thì Niếp môn sẽ gặp đại họa, có thể nghĩ được về sau chỉ cần nhìn vào tính cách Niêp Thâm, điều gì cậu ta cũng dám làm." Niếp Ngân hồ nghi nhìn bà ta, thật lâu sau mới mở miệng, "Tôi không rõ, chuyện Niếp Thâm sao bà lại để bụng như vậy, hình như bà hiểu rõ cậu ta hơn bất cứ người nào, còn nữa, Niếp Thâm vì cái gì mà cừu hận muốn hủy diệt Niếp môn?" Đáy mắt Isabella hiện lên một tia bi thương, cũng chỉ là thản nhiên đảo mày qua, bà ta trầm mặc trong chốc lát rồi lại nhìn về phía Niếp Ngân, nhẹ giọng nói: "Tôi đương nhiên rất hiểu rõ nó, bởi vì, mọi người không thể biết được, nó, là con tôi."
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174
Chương sau