Tia chớp rất nhanh chóng lướt qua thủy tinh.
Bóng dáng người đàn ông rộng lớn cũng trong phút chốc ngừng lại.
Hắn một bàn tay to để trên khóa cửa, một bàn tay to khác lại chậm rãi nắm
chặt, có một cái chớp mắt như vậy, hắn cho dù rất muốn cũng không quay đầu
lại rời đi, nhưng, cô tỉnh lại, tiếng nói ôn nhu vang lên từ phía sau hắn, hai chân
hắn như bị đóng đinh trên mặt đất, rốt cuộc hắn không thể đi được.
"Ngân..." Lãnh Tang Thanh nương theo ánh sáng ngoài cửa sổ, không thể tin
nhìn người đàn ông lẳng lặng đứng đó, trái tim bắt đầu đập mạnh, như có con
dao không ngừng va chạm vào ngực cô, xuống giường, cả người đều cứng ở
bên giường chờ đợi.
Cô rất muốn đi lên, nhưng lại sợ chỉ là mộng đẹp một hồi.
Người đàn ông đứng đó hơn nữa ngày mới hơi hơi nghiêng mặt, ánh sáng của
sấm chiếu rọi rõ sườn mặt của hắn, mỗi một độ cong đều như được dao nhỏ
điêu khắc, hắn không thấy hướng cô, chỉ có cái sườn mặt như vậy, lại đủ để
làm người ta đau lòng.
Lãnh Tang Thanh nhìn chằm chằm sườn mặt người đàn ông nửa ngày, rất
nhanh, trên mặt nổi lên rung động cùng ân ẩn vui sướng thật lớn lại chậm rãi
biến mất, thân thể cương trực cũng trở nên thất vọng mà vô lực.
Thật lâu sau, cô hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Không phải nói ba ngày nay sẽ
không tới sao?"
Cô sao lại buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niep-mon/2945639/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.