Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174
Chương sau
Lúc đến cảng Mã Nhĩ thì đã là buổi sáng. Cha của bọn họ là Niếp Nhân Quân, tự mình ngồi trực thăng đến đón họ trở về. Khi lúc hắn nhìn thấy hai đứa con mình trở về, trong hốc mắt đã ươn ướt, cơ hồ có thể dẫn dắt một quân đội chiến đấu với người Niếp môn. Nhìn hai cái con hắn người đầy thương tích, một đứa trên mặt thì đã hoàn toàn không còn bình thường nhu trước nắm trong tay hết thảy mọi việc, khuôn mặt cực kỳ âm lãnh giống như Bắc Cực ngàn năm băng giá, còn một đứa khác cũng không còn kiệt ngạo bất tuân khí phách mười phần, nước mắt khô cạn có thể thấy hắn có chút suy sút, có chút uể oải như một con dã thú bị thương. Nhìn hai đứa, lòng Niếp Nhân Quân vô cùng đau đớn. Trên đường trở về, Niếp Tích tự gọi điện thoại về nhà, cũng không phải trong nhà không ai tiếp mà hắn sợ La Sâm giở trò, hắn còn đang nghĩ rằng mình vẫn còn bị cô lập ở Lạp Tư Duy Gia Tư, bị đuổi giết. Hắn thực ảo não, có lẽ hắn sớm phải lưu ý điểm này, thì sẽ không biến thành chật vật như vậy, bằng hữu hắn cũng sẽ không vì hắn mà chết, sớm biết rằng hắn đang trong thời kì nguy hiểm, hắn thật không nên để Ngải Tư cuốn vào chuyện này. Tu Nguyệt biết là Ngải Tư đã chết, trong lòng cũng rất tiếc hận, tuy rằng trong thời gian ngắn cô tiếp xúc với tên mập ú đó nhưng cô biết hắn ở vị trí nào trong lòng Niếp Tích, ngay lúc buổi tối hôm trước Niếp Tích còn kể về tên mập béo đó, nói rất nhiều. Niếp Nhân Quân ngồi xuống bên cạnh Niếp Tích đau lòng nhìn hắn, trong mắt vạn trượng hiền lành, trầm mặc một hồi, mở miệng nói:“Kỳ thật lúc hắn vì con mà hy sinh tính mạng mình, cũng là một loại may mắn, dù sao người kia còn sống sót mới là thống khổ nhất.” Niếp Tích ngẩng đầu nâng hai con mắt nhìn cha mình, hắn có thêt hiểu được hàm nghĩa của cha biết cha tươi cười an ủi hắn, năm đó có cả mẹ hắn và có rất nhiều người vì cha hắn mà chết, cha thống khổ hắn cũng đã nhìn thấy. Hôm nay ánh nắng trầm trọng, trong không khí tràn ngập một loại cảm giác rầu rĩ, sau khi mọi người cuống phi cơ, đều cảm thấy có một tia mê muội. Lãnh Tang Thanh và Tu Nguyệt, tách hai anh em bọ họ ra cùng nhau đi nghỉ, nhưng ngủ vẫn bất an, còn lại ba cha con người kia cùng nhau đi tới thư phòng, Tần quản gia vì ba người pha cà phê. Ba người ở trong phòng vẫn trầm mặc, tất cả mọi người biết rõ ngày mai chính là ngày thẩm phán Niếp môn, tức nghĩ là ngày mai tất cả ba cha con bọn họ sẽ đồng thời bị phán xét, xác định Niếp Nhân Thế chết sẽ là do La Sâm hại, và cùng với sự chú ý đặc biệt Isabella thế nhưng cũng là người đứng sau màn kịch này, vài chuyện này đều muốn từng bước từng bước đẩy bọn họ đến đường chết, nhưng bọn họ cũng không phải nhân vật tầm thường, ba cha con họ hợp lại luôn phát ra một cỗ cảm giác thâm sâu khó lường. “Vừa mới cha nhận được một cuộc điện thoại, là Niếp Hoán gọi tới, hỏi các hai anh em con sao rồi, cũng tỏ vẻ đồng tình với hai đứa, nhưng cũng thất vọng.” Niếp Nhân Quân đã mở miệng trước. Niếp Ngân không có gì ngạc nhiên tự hồ đã đoán được trước, hắn biết rõ Niếp Hoán muốn làm cho La Sâm phải xuống địa ngục, so với tất cả mọi người càng thêm mãnh liệt. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con rời đi mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì? Niếp Hoán vì sao muốn giết La Sâm?” Niếp Tích hoàn toàn không biết gì về chuyện ở đây cả. “Niếp Hoán biết là La Sâm giết chết cha hắn, cho nên lần trước mới cố ý để cho chúng ta chạy, cho chúng ta thời gian vài ngày dịu đi, nhưng Thanh Nhi lại bị người Niếp môn bắt lại, cũng là hắn cứu Thanh Nhi, đem cô trả lại cho anh, hắn nói điều kiện là chỉ cần chúng ta có giết La Sâm, hắn có thể cam đoan vào ngày thẩm phán chúng ta sẽ không sao.” Niếp Ngân nói ngắn gọn khái quát kể cho Niếp Tích những chuyện quan trọng. “Một người đứng đầu Niếp môn, ngay cả quản gia của mình cũng phải đối phó, cũng phải âm thầm cầu xin giúp đỡ sao?” Niếp Tích lạnh lừng nói một cậu, rồi lại nói tiếp:“Nếu hắn có năng lực có thể cam đoan ngay mai chúng ta sẽ không sao, chúng ta có thể gặp lại hắn bàn bạc chút không?” Niếp Ngân nhíu mi, suy tư một chút, sự ngưng trọng trên khuôn mặt vẫn không giảm bớt:“Không thể được, La Sâm rất giảo hoạt, Thanh Nhi đã được cứu đi, hắn nhất định sẽ nghi ngờ.” Vừa dứt lời, Niếp Nhân Quân nện lên trên mặt bàn, tràn đầy phẫn ý đứng lên, lớn tiếng quát:“Tựa hồ không có biện pháp khác, chẳng lẽ đứng nhìn vậy sao, muốn đối phó với chúng ta không dễ dàng như vậy đâu, ngày mai chúng ta sẽ làm cho Niếp môn long trời lỡ đất!” Sau đó hắn nhìn hai đứa con mình, nghiêm khắc nói:“Khả năng về sau các con chỉ có thể sống trong sự truy sát, nhưng nhất định phải sống thật tốt, đêm nay cha sẽ an bài tiễn hai đứa đi.” Niếp Ngân và Niếp Tích không chút kinh ngạc, bọn họ căn bản không để ý tới yêu cầu vừa rồi của cha, hai người đều cười lạnh một chút, trên mặt không hề có ý sợ hãi, bình tĩnh nhìn cha. “Những ngày truy sát? Về sau chúng ta hình như không được nghe cha kể về chuyện xưa nữa rồi, có khả năng cả đời em sẽ không thể nhập miên! Dù sao cũng phải chết một lần, chúng ta tận tình nháo vào đi!”
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174
Chương sau