Chương trước
Chương sau
Trên trực thăng, huyệt Thái Dương của Niếp Ngân bị họng súng hung hăng đè

vào, tất cả mọi người đều giật mình trong ánh mắt lộ vẻ mờ mịt, nhưng chỉ có

ánh mắt của Niếp Ngân là lộ ra thần thái khác thường, có chút hưng phấn,

khóe miệng cũng chậm rãi giương lên.

“Quý Dương ca! Anh muốn làm gì?” Nhìn Cung Quý Dương làm hành động này

, Lãnh Tang Thanh nhíu mày.

“A, là anh đang tiếp đón lão bằng hữu.” Cung Quý Dương nói một câu này,

nhưng lại cực kỳ nghiêm túc, sau đó một kéo Lãnh Tang Thanh đang ở trong

lòng Niếp Ngân về đằng sau mình.

“Lão bằng hữu? Hai người biết nhau sao?” Lãnh Tang Thanh kinh ngạc nhìn

hai người.

“Không chỉ anh là biết, anh trai và chị dâu em đều biết hắn.” Khi nói chuyện, hai

mắt Cung Quý Dương vẫn nhìn chằm chằm Niếp Ngân như cũ không chuyển

hướng.

Anh trai!? Chị dâu!?

Trong đầu Lãnh Tang Thanh lộn xộn, nhưng cô có thể phán đoán được mọi

chuyện sẽ không đơn giản như vậy, Quý Dương ca luôn luôn thích cười nói, mà

giờ phút này khuôn mặt hắn lại lãnh khốc, bên trong hai mắt lộ vẻ thù địch, bọn

họ tuyệt đối không phải bằng hữu.

“Hừ hừ, thế giới này thật sự là nhỏ a.” Niếp Ngân cười lạnh một tiếng, biểu lộ

trên mặt càng thêm hưng phấn.

“Đúng vậy, bất quá ngươi sẽ rất nhanh sang thế giới bên kia, ngươi đúng là

tên giảo hoạt.” Cung Quý Dương gầm nhẹ, quanh thân phát ra khí thế chút

không thua kém Niếp Ngân.

“Chỉ bằng ngươi?” Niếp Ngân khinh thường, lắc lắc đầu, hoàn toàn để khẩu

súng của hắn vào mắt mình.

Lãnh Tang Thanh ở bên cạnh có chút khẩn cấp, hai tay bắt lấy cánh tay Cung

Quý Dương đang cầm súng:“Anh bỏ súng xuống đi!”

Nhưng khí lực của cô so với Cung Quý Dương thì không là gì, căn bản không

làm gì được hắn, nhưng Lãnh Tang Thanh cũng không yếu thế, lập tức bổ nhào

lên người Cung Quý Dương, hai tay ở của cô trên tóc và trên mặt dùng sức

nhựt véo, răng nanh cắn trên đầu vai hắn, liều mạng ép hắn.

“Ai nha! Ai nha! Đừng nháo! Đừng náo loạn! Đau quá......” Cung Quý Dương

chạy nhanh thu hồi súng, toàn thân vặn vẹo,muốn đẩy Lãnh Tang Thanh ra, hắn

cũng không muốn trên vai mình lưu lại dấu răng, “người nào đó” mà nhìn thấy

sẽ giận hắn chết mất.

Niếp Tích ở bên cạnh nhìn thấy cơ hội, cúi người muốn đoạt khẩu súng, nhưng

vừa mới đi tới một nửa, chỉ thấy toàn thân Cung Quý Dương run lên, đem Lãnh

Tang Thanh giữ sang một bên, sau đó lập tức giơ súng lên chĩa vào Niếp Tích.

Bị súng chĩa vào, Niếp Tích đành chậm rãi ngồi trở về.

“Đây là chuyện của ta, không liên quan đến người khác!” Niếp Ngân lo lắng hô

một tiếng, hai mắt hung hiểm nhìn chằm chằm Cung Quý Dương.

Cung Quý Dương tất nhiên hiểu được ý của hắn, khẩu súng chuyển sang trước

mặt Niếp Ngân:“Ta nhớ rõ ngươi đã nói ngươi không có người nhà mà, sao

thế, vậy người kia là người giống ngươi thôi sao?”

“Nếu ai dám đụng đến người nhà ta, ta sẽ giết sạch cả nhà người đó! Ngay cả

người đó là bằng hữu ta cũng sẽ không buông tha!” Niếp Ngân lạnh lùng nói,

thanh âm khàn khàn cảm giác như con dã thú thở dốc.

“Ha ha ha......” Cung Quý Dương cuồng vọng cười, rống lớn nói:“Ngươi cũng

biết người nhà mình trong trọng? Nhưng ngươi lại đi giết người nhà của người

khác, có phải ngươi cũng nghĩ tới lúc cả nhà ngươi bị giết không!”

Nói xong, hắn dùng súng phẫn nộ chĩa vào Niếp Ngân, ngón tay để ở trên cò

súng hết sức căng thẳng.

Lãnh Tang Thanh thấy tình thế không ổn, lập tức vọt tới trong lòng Niếp Ngân,

chặn trước họng súng của Cung Quý Dương:“Quý dương ca, em không cho

anh giết anh ta!”

Cung Quý Dương vẫn không buông súng, ánh mắt gian gắt gao khóa chặt, nhìn

nhìn Lãnh Tang Thanh, rồi lại nhìn nhìn Niếp Ngân, khuôn mặt lộ vẻ rối rắm, tay

nắm súng phát ra tiếng “Khanh khách” vang lên, cứ như vậy, giằng co thật lâu.

“Ai!” Hắn chịu thua thở dài một hơi, lập tức ngồi xuống ghế, đấm cửa sổ, ném

khẩu súng xuống, buồn bực nhìn Lãnh Tang Thanh:“Tiểu công chúa của tôi! Tôi

đúng là không còn biện pháp nào với em nữa rồi.”

Lãnh Tang Thanh cũng thở phào một hơi, vẻ mặt lo lắng cũng bớt đi, sau đó

ngồi xuống bên cạnh Cung Quý Dương, xoa bả vai lấy lòng hắn nhưng trên mặt

vẫn lộ ra một tia bất an, cô mơ hồ cảm giác được người đàn ông mà mình yêu

và anh trai mình tựa hồ đã xảy ra chuyện gìrất lớn.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao có cái đại hận này, vừa thấy mặt nhau là

muốn giết người!” Lãnh Tang Thanh oán giận nói.

“Đại hận? Hừ hừ, nói như vậy cũng không đủ.” Cung Quý Dương cười lạnh một

tiếng, một đôi mắt sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm Niếp Ngân:“Mội chuyện đã

qua đi, ngươi tiếp cận Thanh Nhi rốt cuộc còn muốn cái gì?”

Niếp Ngân không lập tức trả lời hắn, lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt đầy

ngưng trọng, tuy rằng hắn không thích người đang ông nay, nhưng tuyệt đối

không hận gì hắn, muốn nói hận thì người hắn hận chỉ có người bằng hữu của

hắn, cái người Lãnh Thiên Dục đã cướp đi Thượng Quan Tuyền, hắn thật hy

vọng nhìn thấy lúc Lãnh Thiên Dục biết em gái mà hắn âu yếm lại đi thích mình,

hắn muốn nhìn xem Lãnh Thiên Dục sẽ nổi giận như thế nào, nhưng lúc nào hắn

thật sợ, hắn sợ Cung Quý Dương sẽ nói cho Lãnh Tang Thanh biết mối quan

hệ hắn vào cha mẹ cô, giờ phút này hắn thật sự thực hy vọng chuyện này không

bị bại lộ.

“Mọi việc không như ngươi nghĩ đâu, nhưng ta lười giải thích với ngươi.” Niếp

Ngân nhẹ nói ra một câu.

“A?” Cung Quý Dương nghi ngờ cười cười, hắn cũng biết có một số việc ở

trong này căn bản không có biện pháp giải quyết, quay đầu lại phân phó một

tiếng:“Tìm vị trí cho bọn họ xuống.”

Trực thăng chậm rãi hạ xuống một mặt cỏ, khoang cửa mở ra, vài người từ từ

đi xuống.

Lãnh Tang Thanh đi đến trước mặt Cung Quý Dương, hai tay chắp lại làm một

bộ dạng khẩn cầu, hai mắt thành khẩn trong suốt:“Quý Dương ca, van cầu anh,

trăm ngàn lần đừng đem chuyện hôm nay nói cho anh em biết, kính nhờ!”

Nói xong, cô vừa định đi xuống trực thăng, nhưng bàn tay to của Cung Quý

Dương vung lên, lập tức đem cô túm trở về:“Em không được xuống! Theo tôi

về nhà!”

Lãnh Tang Thanh ngẩn ra, ngay sau đó liều mạng vùng vẫy muốn thoát khỏi

Cung Quý Dương, đứng tại chỗ la lên:“Em không trở về với anh đâu! Em muốn

đi với anh ta! Em không quay về!”

Nhưng sức lực của cô căn bản không là gì đối với Cung Quý Dương, Cung

Quý Dương lớn tiếng khuyên:“Em không thể đi với hắn được, ở cùng với hắn

em sẽ rất nguy hiểm!”

“A! Em không sợ nguy hiểm! Buông! Buông......” Lãnh Tang Thanh hét lên còn

lợi hại hơn trước, toàn thân xoay loạn liều mạng giãy, anh mắt cầu xin giúp đỡ

nhìn chằm chằm về phái dưới Niếp Ngân.

Niếp Ngân đứng ở phía dưới toàn thân run run, hắn biết Lãnh Tang Thanh về

nhà sẽ an toàn, nhưng chính hắn thật sự không muốn rời xa cô, do dự một lát,

“Sưu” một cái hắn xông lên trực thăng, đẩy ra Cung Quý Dương ra ôm lấy Lãnh

Tang Thanh nhảy xuống trực thăng, đầu cũng không quay lại lập tức đi về phía

trước, Lãnh Tang Thanh gắt gao ôm lấy cổ hắn, chết cũng không nguyện buông

Cung Quý Dương đối với sự quật cường của tiểu công chúa này, cũng thật sự

không còn cách nào, nhìn bọn họ rời đi, lớn tiếng hô:“Ngươi tốt nhất phải đối

đãi với cô ấy như Thượng Đế, nếu không ta sẽ chờ về cướp người.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.