Y dừng lại ở đầu đường,
Lẳng lặng nhìn,
Người của y cũng như tấm áo trắng y đang mặc, đều tinh thuần như tuyết.
Bên kia đường,
Phương Ứng Khán áo trắng đứng thẳng, tay áo nhẹ nhàng tung bay trong gió đêm, phong lưu vô hạn, rất giống thần tiên.
Hắn vừa giết người,
Một người có thể coi là thuộc hạ của hắn,
Thế nhưng hắn vẫn rất thong dong tự tại, cười nói thản nhiên,
“Nhai Dư, rốt cuộc ngươi cũng tới.”
Trong bóng đêm,
Ánh mắt của Vô Tình rất tĩnh, rất yên, cũng rất định.
“Truy bắt tội phạm là chức trách của Vô Tình, nếu tiểu hầu gia có thể ở trước mặt Vô Tình ra tay giết người, hẳn là đã sớm có chuẩn bị.”
Phương Ứng Khán nhướng mày, vẻ mặt vô tội,
“Bản hầu nhờ long ân của thánh thượng, tối nay việc trong phủ đã xong, cố ý ra ngoài hóng mát. Thấy Nhai Dư phá án vướng tay chân, nên mới ra tay tương trợ… Không ngờ lại bị hiểu lầm…”
Hắn lắc đầu, vẻ mặt ngây thơ, tinh thuần như xử nữ, có chút oan uổng nói: “Thật đúng là làm người tốt không dễ chút nào.”
Vô Tình nở nụ cười.
Nụ cười của y xa cách lạnh lùng, lại mang theo vẻ thản nhiên chế nhạo.
Bởi vì lúc này sắc mặt của y vô cùng tái nhợt, cho nên ngay cả nụ cười nhạo của y cũng nhợt nhạt thiếu sinh khí.
Ánh đèn trên đầu đường vẫn chưa cháy hết, nhẹ nhàng rơi trên áo y,
Mang theo hàn ý bất tận, giống như sương sớm đầu đông.
“Kho báu vốn cất giấu trong Kim Ngọc Mãn đường đã được vận chuyển đi…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-thieu-vo-tinh/1321802/quyen-2-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.