Đó chẳng qua chỉ là một chỉ phong,
Dường như còn mang theo một tia huyết quang,
Lại có thể trong nháy mắt lấy mạng một cao thủ võ lâm.
Mắt thấy Nhan Tiếu Hoa không tiếng động ngã xuống đất,
Phương Tà Chân hơi kinh hãi, vội vàng tiến lên kiểm tra.
Mà ngay khoảnh khắc gương mặt Nhan Tiếu Hoa cứng lại, tâm của Vô Tình trầm xuống, người của y cũng đã sớm lướt lên.
– giữa không trung, y nhẹ nhàng như lông vũ, nhanh nhẹn như hồng nhạn, chớp mắt đã ra khỏi đại môn.
Ngoài cửa bóng đêm nặng nề, gió đêm tịch mịch, lại không có nửa bóng người.
Càng kỳ quái là, lúc này rõ ràng là ngày hè, nhưng một đám cây cối vốn rất xanh tốt ở đầu đường lại héo rũ hơn phân nửa.
Lá cây khô vàng rơi lả tả, đầy đất.
Vô Tình nhíu mày, vẻ mặt trầm tư, sau đó y vỗ tay xuống bờ tường, tựa như một mũi tên bay về hướng đầu đường.
***
Đầu đường Tiểu Điềm Thuỷ có một người đứng đó.
– áo trắng như tuyết, khí độ cao hoa, tiêu sái ưu nhã không sao tả xiết.
Hắn vốn nên rời đi,
Thế nhưng vẫn còn nán lại,
Bởi vì hắn biết, Vô Tình nhất định sẽ đuổi theo.
Rõ ràng là đã hạ quyết tâm, vứt bỏ tình sầu, chặt đứt ái toả.
Nhưng mà đêm nay,
Hắn lại rất muốn gặp y một lần,
Cho dù là… một lần cuối cùng.
Hôm nay,
Hắn đã chạm đến mấu chốt của toàn bộ kinh thành, thậm chí là khắp thiên hạ…
Một khi phát động, đừng nói là bình dân bá tánh, già trẻ lớn bé, tiểu tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-thieu-vo-tinh/1321801/quyen-2-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.