Danh Lợi quyển lúc này xứng đáng được gọi là Tu La trường.
Từ lúc Lôi Vô Vọng hỏi Thiên Hạ Đệ Thất việc Lôi Thuần bị làm nhục, Phương Ứng Khán rõ ràng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Đây giống như là một loại trực giác,
Có điều, hắn lại tin tưởng phán đoán của mình hơn.
Thế nhưng, lúc Phương Ứng Khán nghe được Thiên Hạ Đệ Thất cười thảm nói ra: “Kẻ đã sắp chết… thì không cần phải nói dối… người cần được lừa gạt.. là người còn sống…” loại cảm giác bất an này lại càng trở nên mãnh liệt.
Lời của Thiên Hạ Đệ Thất dường như còn có thâm ý khác.
Phương Ứng Khán đang nghe.
Hắn dùng tâm mà nghe.
– kỳ thực, cường bạo Lôi Thuần rõ ràng là Bạch Sầu Phi,
– nhưng mà ai cũng không tin là y, không hy vọng là y, luôn muốn đem tội lỗi này đổ lên đầu Thiên Hạ Đệ Thất.
Thế nhưng,
Lúc đó Thiên Hạ Đệ Thất cư nhiên cười nói: “Ngươi vốn… không cần… hỏi vấn đề này…”
Vì sao gã phải nói như vậy?
Ý của gã phải chăng là “Ngươi đã biết rõ, vì sao còn phải hỏi?”
– chính xác,
– Lôi Vô Vọng chẳng phải là người Lôi Thuần phái đến sao?
– chuyện này, bản thân Lôi Thuần hẳn là rõ ràng nhất.
– vì sao nàng ta còn muốn trước đông đảo mọi người hỏi ra vấn đề tổn hại danh dự của mình như vậy?
– lẽ nào Lôi Vô Vọng không phải là thuộc hạ của Lôi Thuần?
– hay là người kia không phải là Lôi Vô Vọng?
Nghĩ tới đây,
Phương Ứng Khán không khỏi ở trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-thieu-vo-tinh/1321787/quyen-2-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.