Trước khi trời sáng,
Phương Ứng Khán đã về tới Phong Nguyệt sơn trang.
Còn chưa tới cửa, đã nghe được tiếng đàn,
Đó là khúc “Quy Khứ Lai Hề”.
Thanh âm từ xa vọng lại, bồng bềnh trôi đi,
Hoà cùng làn gió mát thoảng qua và mảnh trăng tàn chưa lặn,
Giống như âm thanh cõi trời, đã từ lâu thất truyền khỏi nhân gian.
– muốn đem tâm sự gửi vào đàn ngọc, lại thiếu tri âm, đàn đứt dây còn ai nghe?
Khi đó,
Phương Ứng Khán đang đứng bên cạnh một khóm hoa đinh hương trong rừng,
Hoa tàn như bụi tuyết, nhưng vẫn còn sót lại một chút sắc trắng thanh u.
…
Cửa phòng bị đẩy ra,
Người nọ vẫn chăm chú đánh đàn,
Tiếng đàn của y “chảy” đến tận cùng “nước”.
Đang không thấy sơn không thấy thuỷ, chợt thấy liễu rủ hoa cười.
(Đoạn này lấy ý thơ của Lục Du: “Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”, Đi đến tận cùng non nước cứ nghĩ hết lối, không ngờ liễu rủ hoa cười lại gặp một thôn)
Thoảng như một làn hương, tinh tế mỏng manh, thuần khiết quẩn quanh, lượn lờ vương vấn, cuối cùng trở thành nghìn vạn tiếng lòng.
Phương Ứng Khán lẳng lặng nghe tiếng đàn bên tai, nhìn người trước mắt.
Ánh mắt vương vấn trên người, dây dưa trên tóc, bồi hồi trên áo, triền miên trong lòng.
Đàn dừng.
Dừng đột ngột.
Khiến cho tiếng đàn vốn đang đến khúc thịnh tình, lại đột nhiên vong tình.
Tiếng đàn vốn đang tấu đến nồng tình, nhưng bỗng trở nên bạc tình.
Tương kiến lại như bất kiến, hữu tình lại như vô tình.
Người mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-thieu-vo-tinh/1321776/quyen-2-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.