“Đẹp lắm!” Viên Trần cài một bông Tường Vi lên tóc Đinh Kha, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Đinh Kha, nhưng vấn né tránh không trả lười vấn đề của cô. Đinh Kha ngẩng đầu nhìn đôi mắt thâm thúy của hắn thì nao nao, Viên Trần tiếp tục hái những bông hoa Tường Vi xuống trong sân viện xuống, cẩn thận nhổ từng cái gai một, xong mới đưa bó hoa cho dì Ngô, “Đặt bó hoa này lên bàn trang điểm của cô ấy.” Đinh Kha có chút sững sờ, theo dòng ký ức bất giác đưa tay ra hái một bông Tường Vi, không ngờ vừa mới chạm vào cuống hoa, đầu ngón tay lại truyền đến một cơn đau, một giọt máu tươi dọc theo bụng ngón tay rơi trên cánh hoa trắng tinh, nháy mắt đã nhiễm đỏ một cánh hoa. “Sao lại bất cẩn vậy?” Từ Nhược Ngu bỗng ở gần đó chạy tới, nói xong thì vội vàng đưa ngón tay cô vào miệng mút nhẹ, Đinh Kha ngẩn người, quên luôn việc phải rút tay về, “Còn không mau đi lấy băng gạc lại đây!” Từ Nhược Ngu tức giận quát hầu gái bên cạnh, “Không cần.” Đinh Kha sợ tới mức rút tay về. “Anh nói cần là cần!” Lời nói của Từ Nhược Ngu giống như tràng hạt lưu ly bị đứt, từng viên đều không muốn buông tha cô. Đinh Kha ngẩng đầu nhìn gương mặt trong sáng của Từ Nhược Ngu, chỉ cảm thấy ánh mắt nóng bỏng đó mang theo sự tàn nhẫn thiêu đốt, khiến người ta bất giác lui về phía sau…… Bé ở trong phòng rất nhàm chán, em trai lại chạy tới chơi với Bùi trí Xa, Viên Trần đối với hai đứa nhỏ này không nóng không lạnh, đặc biệt là bé, hắn dường như muốn tránh né con gái mình. Bé nhẹ nhàng muốn vòng qua Viên Trần đi lên lầu, nhưng khi cô bé đi qua người Viên Trần thì phát hiện ra một chiếc ví đang mở hờ trên bàn. Đã rất lâu rồi Viên Trần không dám ngủ, sợ khi vừa nhìn thấy Đinh Kha, cô sẽ lại lướt qua thật nhanh, hắn không muốn phải chịu đựng cái loại thống khổ này nữa. Sau giờ ngọ (11h -13h) ánh nắng rất độc hại, lúc này Viên Trần đang mệt mỏi nằm trên sô pha chợp mắt. Mặt đường lát đá xanh uốn lượn, dòng suối dưới cầu êm đềm ca hát, nhưng xung quanh đều là hư không, thực tại không rõ ràng, Viên Trần cảm thấy chân mình giống như đang dẫm lên đám mây, mây mù quanh quẩn nơi đầu cầu mà hắn đứng, lại mơ hồ trông thấy cô đang đứng ở đầu bên kia. Cơn mưa phùn lất phất đậu trên tóc Đinh Kha, mọi thứ thật bình dị và yên tĩnh. “Đinh Kha!” Viên Trần khàn giọng hét lên. Đinh Kha ngoảnh đầu lại cười với hắn, “Viên Trần, cuối cùng anh cũng tới rồi.” Khoảnh khắc cô quay đầu lại vẫn xinh đẹp bức người như thế, hai bên tóc mai hắn đã hoa râm, nhưng hắn vẫn là quan phu* của cô. (*) Quan phu: Chỉ đàn ông có vợ đã mất Trên cầu Nại Hà ngàn năm ngoảnh lại, trăm năm ước định. Tình duyên một đời phu thê, bắt đầu với tư, ân đoạn tại đây. Viên Trần đột nhiên tỉnh lại, người trước mắt có làn da như ngưng chi*, da trắng môi đỏ tôn lẫn nhau, đôi mắt như làn thu thủy có thần, sáng rỡ lấp lánh, Viên Trần chỉ cảm thấy cổ họng nghèn nghẹn, cuối cùng hắn đã gặp được cô trên cầu Nại Hà rồi. (*) Ngưng chi: Mỡ đông, ý chỉ là da trắng trẻo mịn màng. Những giọt nước mắt nóng hổi bất ngờ rơi lã chã rơi xuống cần cổ hắn, Viên Trần không nhịn được mà run rẩy, bờ môi hắn cũng run rẩy theo. “Dad, lớn lên con sẽ trông như thế này ạ?” Viên Trần sửng sốt, thấy bé đang cầm ví tiền bằng da của hắn, bên trong đó có giấu một bức ảnh đen trắng, cô gái mặc váy đỏ đứng trước đàn dương cầm màu đen, mặt mày cũng không khác bé chút nào. “Đưa đây!” Viên Trần đột nhiên bạo phát, giật lấy chiếc ví trong tay bé, bình thường bé đã rất sợ Viên Trần rồi, thấy hành động này của Viên Trần, dọa bé sợ tới mức khóc lớn. Viên Trần không phải không thích con gái của mình, chỉ là bé lớn lên quá giống Đinh Kha, mỗi lần khẽ liếc một cái, Viên Trần liền cảm thấy đau đớn như thịt nát xương tan, bởi vì vậy, chi bằng tránh không gặp còn hơn.
“Làm sao vậy, ai làm bé của ông tức giận thế?” Đại soái đẩy xe lăn từ ngoài cửa vào. Bé bé lao về phía trước như nhìn thấy cứu tinh, vì sống ở Mỹ lâu nên bé không thành thạo tiếng Trung lắm, vừa nhìn thấy ông nội thì hùng hổ nói một tràng vừa tiếng Anh tiếng Trung lẫn lộn, đại soái đoán là có liên quan tới Đinh Kha, bèn vội vàng dẫn bé ra ngoài chơi. Viên Trần suy sụp ngồi trên sô pha, hắn không có hai bên tóc bạc, càng không gặp được Đinh Kha trên cầu Nại Hà. Hắn chỉ ngồi đó ngẩn người, nhìn chằm chằm bức ảnh kẹp trong ví. Chính văn ánh rạng đông xuất hiện “Tới đây nào, Bùi thượng tướng nếm thử xì gà này đi!” Thư ký riêng mở nắp hộp thuốc, châm cho Bùi Chi Ngôn một điếu xì gà Brazil thượng hạng, Bùi Chi Ngôn kẹp điếu thuốc ở giữa hai ngón tay, “Kiếm đâu được vậy, hương vị này đủ mạnh đấy!” “Còn không phải hàng nhập khẩu ở Thượng Hải à, Bắc Bình lấy đầu ra loại này.” Thư ký riêng nói xong cũng lấy cho mình một điếu. Bùi Chi Ngôn ngậm trong miệng cẩn thận phẩm vị một phen, “Lần trước tôi thấy Từ tham mưu cũng có một cái rương hàng nhập khẩu, tên kia còn không cho chạm vào cơ!” Thư ký riêng nhả khói, đứng trên hành lang nói chuyện phiếm với Bùi Chi Ngôn, “Không thể nào, Từ tham mưu không phải là người keo kiệt!” Bùi Chi Ngôn liếc thư ký riêng, trong mắt đầy kinh thường Từ Nhược Ngu, “Sao không, anh không nhìn thấy cậu ta dùng cái rương lớn cỡ nào đâu, chậc chậc, cái rương đấy đựng người cũng vừa nữa là!” Thư ký riêng bật cười, “Phải không, Từ tham mưu là đàn ông thì mua nhiều hàng nhập khẩu thế để làm gì?” Bùi Chi Ngôn nhớ lại, “Nghe cậu ta nói, là mua cho mẹ cậu ta, đúng là hiếu thuận!” Nói tới đây, sự khinh bỉ của Bùi Chi Ngôn mới vừa rồi đối với Từ Nhược Ngu cũng bị quét sạch. Thư ký riêng sửng sốt, điếu xì gà trong miệng suýt nữa thì rơi xuống, “Mẹ cậu ta á? Bùi thượng tướng, ngài không nghe lầm chứ! Mẹ cậu ta đã mất nhiều năm rồi mà!” Bùi Chi Ngôn đang muốn nói tiếp thì chợt lấy điếu xì gà trong miệng xuống, xì gà lập lòe ánh lửa ở đầu ngón tay, trên mặt đầy sự khinh thường, “Chà, đây không phải là Từ tham mưu à?” Vừa nghe là Từ Nhược Ngu, thư ký riêng cũng hoảng sợ ngậm miệng lại quay đầu tươi cười chào hỏi, “Đêm nay đến phiên trực của Từ tham mưu à?” Mặt mày Từ Nhược Ngu toát lên vẻ tuấn nhã, “Đúng là đêm nay đến phiên trực, nhưng tôi muốn tìm người thay ban.” Bùi Chi Ngôn không hài lòng với thái độ đạo đức giả của Từ Nhược Ngu, lúc này thấy hắn ta tự nhiên không thể buông tha một phen chế giễu, “Tôi nhớ hình như Từ tham mưu đã nghỉ trực tối mấy lần rồi thì phải, chẳng lẽ trong nhà giấu mỹ nhân hả?” Từ Nhược Ngu ngẩn ra, đôi môi run rẩy nhanh chóng lấy lại vẻ tươi tắn, “Bùi thượng tướng thật biết đùa, tôi ở trong căn hộ cho người độc thân, thì lấy đâu ra mỹ nhân chứ, chỉ là dạo này tinh thần không tốt lắm, nên mới muốn nghỉ sớm một chút.” Bùi Chi Ngôn làm sao có thể dễ dàng buông tha Từ Nhược Ngu, hắn cho thư ký riêng một cái sắc mặt, thư ký riêng trước nay nhanh trí, tức khắc phối hợp với Bùi Chi Ngôn đem Từ Nhược Ngu lên thớt, “Thôi đi, ai mà tinh thần chả không tốt, Từ tham mưu nên trực đêm nhiều chút là tinh thần lại tốt lên thôi!” Hai người đùa giỡn ồn ào, Từ Nhược Ngu lại bị bọn họ làm cho không thể giãy giụa. Đinh Kha ngồi bên cửa sổ nhìn lên trời, bầu trời đen nhánh phủ kín sao, nhấp nháy như ánh mắt khó lường của Viên Trần. Nhưng trong màn đêm tĩnh mịch lại có một chiếc khí cầu màu đỏ từ từ bay lên trời, nhỏ dần cho đến khi hóa thành sao băng xa xôi, “Là đèn Khổng Minh à?” Đinh Kha ngồi bên cửa sổ ngó đầu ra hỏi. Mấy người hầu gái suốt ngày ở trong căn biệt thự tẻ ngắt này đến nhàm chán, Từ Nhược Ngu cấm tiệt báo chí điện thoại, đám hầu gái bị nghẹn đến mức phát điên, hôm nay nhân lúc Từ Nhược Ngu phải trực đêm, các cô ấy bèn làm mấy chiếc đèn Khổng Minh màu đỏ. Hầu gái quay đầu lại nhìn khuôn mặt Đinh Kha bị ánh trăng chiếu lên màu trắng xanh, cười đáp: “Vâng, tiểu thư có muốn chơi không ạ?” Hầu gái không đợi Đinh Kha trả lời đã nhét giấy vào tay Đinh Kha, “Chắc tiểu thư cũng có ước nguyện nhỉ, vậy hãy để cho nguyện vọng cùng đèn Khổng Minh bay lên trời đi ạ.” Đinh Kha ghé vào cửa kính, cầm tờ giấy tiên ố vàng hơi chần chừ, hai mắt dần nhòe đi, tựa như thế giới đang rung chuyển liên tục. Viên đạn phanh một tiếng, không chút lưu tình xuyên qua ngực trái Viên Trần, “Đinh Kha.” Viên Trần chỉ lo nhìn về phía cô, trong cổ họng gọi tên cô khe khẽ, rồi nháy mắt ngã xuống vũng máu.
Một lúc sau, Đinh Kha đặt bút máy xuống cầm lấy bút lông viết vài đường trên giấy, bất giác một giọt nước mắt rơi xuống bên cạnh dòng chữ, loang ra trên mặt giấy úa vàng, giống như một đóa hoa cúc nhỏ, chậm rãi nở rộ. Hầu gái nhanh nhẹn treo tờ giấy lên đèn Khổng Minh rồi châm lửa, ngon lửa màu lam giữa giá đỡ của đèn Khổng Minh đang bùng cháy tỏa ra ánh tím, nhiệt lượng tỏa ra từ ngọn lửa trong đèn lập tức thổi bùng đèn Khổng Minh, hầu gái buông tay ra, toàn bộ đèn từ từ bay lên trời. “Tiểu thư, ngài viết nguyện vọng gì vậy ạ? Em viết là hy vọng Phù đại ca ở nhà có thể……” Đôi mắt rực rỡ của hầu gái lóe lên, không khỏi mong chờ. Đinh Kha chỉ biết ngơ ngác ngửa đầu nhìn bầu trời đen nhánh, đến khi đèn Khổng Minh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hóa thành một ngôi sao trong màn đêm. Trường tương tư không bằng trường tương thủ*, ít nhất còn có thể làm bạn với hắn ngày đêm, không cần một mình gánh chịu mọi đau đớn, nhưng cô sẽ không thể ở bên hắn được nữa rồi. (*) Tương tư dài không bằng được nắm tay nhau đến trọn đời. Mà hắn có đang chờ cô trước cửa thiên đường không? Hắn có thể nhận được những tưởng niệm cuối cùng của cô không? Bé ngửa đầu nhìn chằm chằm cành cây cao chót vót, những chiếc lá xanh thẫm tụ lại thành một tán lớn, lá to lá bé không đều, như được phủ một lớp lông mỏng trong suốt, ngắn mà rậm rạp. Cô bé trừng đôi mắt trong veo như nước suối, lại nhìn cành lá chen chúc, đại soái di chuyển xe lăn tới bên cạnh bé, “Em trai cháu đâu?” Ánh mặt trời lặng lẽ tọa lạc trên người đại soái, chiếu đến những huy chương lấp lánh trên vai ông, “Em ấy đi tìm Bùi Trí Xa chơi rồi.” Đại soái vừa nghe là tìm con trai của Bùi Chi Ngôn thì không hỏi nữa, ông cũng nhìn đầu nhìn theo cô bé, “Cháu đang nhìn cái gì thế?” Bé quay đầu lại bĩu môi, đang muốn nói chuyện thì thấy Viên Trần đi về phía này, vẻ mặt hắn vẫn đen kịt như bị mây đen che phủ, đôi mắt cũng bị bóng đêm che khuất, bé hoảng sợ vội túm lấy áo đại soái, “Grandpa! Grandpa!” Đại soái lại cười vỗ vỗ đầu nhỏ của bé, “Sao phải sợ chứ, hắn là cha cháu, cũng không phải người lạ!” Viên Trần bước qua bọn họ cũng không dừng lại, bé ngửa đầu nhìn vóc dáng thẳng tắp của hắn, rồi lại nhìn cành cây, cuối cùng sợ sệt gọi hắn, “Dad, con muốn kite!” Cô bé biết Viên Trần biết nói tiếng Anh, mắt thấy trong viện chỉ có bé với đại soái ngồi xe lăn, nên bé phải gọi hắn lại dù rất sợ hãi. Viên Trần dừng bước chân nhíu mày liếc cô bé một cái, bé có chút khiếp đảm, vươn tay nhỏ chỉ chỉ đỉnh đầu, “Con muốn kite!” Viên Trần ngẩng đầu nhìn về phía ánh nắng mặt trời, một chiếc đèn Khổng Minh đỏ tươi đang treo trên cành cây, nhưng bé lại tưởng là diều, “Lão tam, con lấy xuống giúp con bé đi.” Đại soái ước chừng đã đoán ra ý của cô bé, ông bèn lớn tiếng ra lệnh cho Viên Trần. Dáng người hắn có đứng đâu thì cũng đều là hạc trong bầy gà, dáng người cao lớn xuất chúng cánh tay thon dài, chỉ cần duỗi tay là có thể chạm vào đèn Khổng Minh mắc trên cành cây, Viên Trần tiện tay kéo Khổng Minh xuống đưa cho bé, nhưng trong khoảnh khắc kéo xuống, một tờ giấy mỏng như con bướm bay xuống đậu trên mặt đất. Bé cười ha ha cầm lấy cái gọi là con diều đỏ chạy đi, Viên Trần ngồi xổm xuống nhặt tờ giấy kia lên, vừa mở ra thì trời đất bỗng quay cuồng, hắn rùng mình một cái, lồng ngực nghẹn lại không thở nỗi. Cơn đau ở ngực trái ập tới như cơn sóng dữ, loại đau đớn này xuyên thẳng vào gan ruột, đau đến tận xương tủy, đau đến mức lục phủ ngũ tạng cũng trở nên vặn vẹo. Dòng chữ trên giấy được viết bằng thể chữ Liễu, nét chữ thanh tú, bút lực mạnh mẽ, cấu tạo nét vẽ nghiêm ngặt, lộ ra chút anh khí, trên giấy chỉ có ba chữ ít ỏi: Trường tương thủ. Trường tương thủ! Đây là chữ của cô! Chính là chữ của cô! Cô còn sống! Cô chắc chắn còn sống!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]