Chính văn gần trong gang tấc
Trời vừa hửng sáng, trên bầu trời vẫn còn mấy ngôi sao lẻ loi đang lấp ló với vầng trăng trong veo. Phó sĩ quan vẫn luôn đứng gác ngoài cửa, mãi vẫn chưa thấy Viên Trần đi ra, cũng không nghe được chút động tĩnh nào trong phòng, hắn ta nóng nảy lại gần, đúng lúc này điện thoại vang lên, như thể tia nắng ban mai đánh thức bóng đêm.
“Thiếu soái? Thiếu soái?” Phó sĩ quan đưa tay gõ cửa, hắn ta nín thở ghé lỗ tai ghé lên cửa nghe ngóng, nhưng trong phòng lại yên ắng đến đáng sợ, cửa bị khóa trái nên phó sĩ quan không dám xông vào, chỉ có thể đứng ngoài cửa hét lên: “Báo cáo thiếu soái, Uyển Như phu nhân đã mang bọn trẻ tới Bắc Bình!”
Bọn trẻ?
Con của Hắn và Đinh Kha!
Bàn tay bóp cò súng của Viên Trần chậm rãi dừng lại, hai hàng nước mắt chảy dài trên má, cơ thể vốn đã lạnh lẽo lại càng lạnh lẽo hơn, lạnh thấu tim, hắn nâng mu bàn tay lên lau đi nước mắt.
Sau khi trầm mặc hồi lâu, phó sĩ quan sợ Viên Trần sẽ xảy ra chuyện, hắn ta đang định tông cửa xông vào, thì cửa bỗng mở ra, phó sĩ quan sợ hãi đứng thẳng người. Đôi ủng quân đội của Viên Trần yếu ớt bước ra khỏi cửa, những tia nắng đầu tiên lúc bình minh chiếu lên khuôn mặt góc cạnh của hắn, hắn theo bản năng giơ tay lên che, nhưng ánh mặt trời lại xuyên qua kẽ tay chui vào mắt hắn.
“Trở về Bắc Bình!” Hắn nói rất chậm, cả người suy sụp như vừa hút nha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-ngoc-thanh-tran/1096964/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.