Nước mắt rơi trên nét chữ nay đã khô, Viên Trần nắm chặt tờ giấy mỏng như cánh ve, như thể đây là lá bùa, phong ấn tất cả quá khứ vỡ nát của hắn, nỗi chua xót tê dại theo chân hắn bò lên.
Viên Trần đứng dậy, hai mắt đỏ bừng, như có hai dòng máu chảy ra từ khóe mắt, rồi hắn trầm giọng hét lên, “Phó sĩ quan!”
Chính văn phong tỏa toàn thành
Từ Nhược Ngu nhìn một bàn đầy món ngon trân quý chưa động tới, mà Đinh Kha từ khi vào đây ở đã sụt cân rất nhiều, Từ Nhược Ngu chỉ sợ cô sẽ hương tiêu ngọc vẫn lúc nào không hay, hắn ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn cần cổ thon dài của cô, “Làm sao vậy? Sao không ăn!”
Tóc Đinh Kha rũ xuống, không cẩn thận quẹt vào mắt, thế nhưng đôi mắt vẫn không hề chớp, cứ mở mắt như vậy. Cô dựa vào cột giường bằng gỗ chạm khắc hoa, giọng nói khe khẽ, giống như nói mớ, “Tôi muốn sang Mỹ với con.”
Từ Nhược Ngu trừng mắt nhìn cô chằm chằm, hắn biết hiện giờ con cô không ở còn Mỹ, mà ở bên cạnh Viên Trần, nhưng hắn không muốn phải chắp tay nhường lại cô nữa!
Mắt hắn ươn ướt có chút thương cảm, như thể hận không thể thu nhỏ cô bỏ vào trong mắt, “Anh bảo đảm, đợi thêm một thời gian nữa sẽ dẫn em đi, em tin anh chứ?”
Đinh Kha nhìn vào ánh mắt càng thêm chấp nhất của hắn, trước nay cô vẫn luôn tín nhiệm hắn, cho nên cô mới bằng lòng chờ, chờ đến khi hắn thực hiện lời hứa của mình, đưa cô sang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-ngoc-thanh-tran/1096966/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.