Sắc trời dần dần tối xuống.
Lúc này đúng vào tháng hai đầuxuân, đến chạng vạng thời tiết liền chuyển lạnh, hơi lạnh dần thấm vào quần áomỏng manh. Gạch vừa lạnh vừa cứng, quỳ nửa ngày, chỗ đầu gối như lửa đốt, phỏngchừng đã sớm sưng lên.
Thạch Trúc tự nhận da thô thịthậu nhưng lúc này quỳ đã nửa ngày, cũng chịu không nổi, nhịn không đượcnhỏ giọng nói: “Tiểu thư, đầu gối cô có đau không?”
Đương nhiên đau. Thân thể của nànglúc này chỉ có mười hai tuổi, chưa phát dục hoàn toàn, làm sao chịu nổi hành hạnhư thế. Chỉ dựa vào ý chí kiên cường và nhẫn nại mà chống đỡ thân thể nhỏ bé,yếu ớt.
“Thạch Trúc, em đã theo ta quỳ nửangày, bây giờ về đi.” Mộ Niệm Xuân nhẹ giọng nói.
Thạch Trúc đương nhiên không chịu:“Tiểu thư tại đây, nô tỳ cũng không đi đâu cả.”
Mộ Niệm Xuân sớm đoán được phảnứng của Thạch Trúc, bất đắc dĩ nở nụ cười.
“Tỷ tỷ” một giọng bé nam non nớtvang lên phía sau.
Mộ Niệm Xuân nghe được giọng nóinày, ngực nàng run lên, xoay người lại.
Một đứa bé trai chừng năm, sáutuổi, chân tay mập mạp ngắn ngủn chạy tới. Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, vôcùng khả ái. Bởi vì chạy gấp quá mà khuôn mặt trắng noãn trở nên hồng hồng.
Trí nhớ phủi đầy bụi ở xa xôi dầnxuất hiện trước mắt nàng, thân hình bé nhỏ đi loạng choạng, chạy tới trước mặtnàng, mở nắm tay đang nắm chặt ra, như dâng hiến vật quý, là mấy quả hạt dẻ:“Tỷ tỷ, tỷ quỳ mãi chưa nghỉ, chắc là đói bụng lắm rồi, mau ăn hạt dẻ đi. Mớirang còn nóng lắm.”
Nháy mắt đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-xuan-quy/97019/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.