Một bà tử một mực đợi xa xa trôngtừ đường, lúc này chợt ho khan một tiếng. Đây là đang ám chỉ Trương Thị, thờigian đã lâu, nên rời đi.
Trương Thị đành lưu luyến rời đi.
Mộ Niệm Xuân gọi Thạch Trúc:“Thạch Trúc, em qua đây, thức ăn trong hộp đủ cho hai chúng ta ăn.”
Thạch Trúc nhất thời thụ sủngnhược kinh: “Tiểu thư ăn trước đi ạ, nô tỳ không xứng được dùng cơm cùng vớitiểu thư.”
“Ăn mà thôi, có cái gì xứng vớikhông xứng.” Mộ Niệm Xuân thấy Thạch Trúc vẫn không chịu di chuyển, liền tăngthêm ngữ khí: “Nếu em không ăn, ta cũng không ăn. Đói bụng đau dạ dày là tại emđấy.”
Thạch Trúc đành vào đi vào từđường.
Lúc này sắc trời đã tối, trong từđường chỉ thắp một ngon đèn. Thạch mama trông coi từ đường cũng đi ăn cơm tối,trong lòng Mộ Niệm Xuân thả lỏng đôi chút, ngồi trên đệm quỳ ăn cơm tối.
Cháo ngân nhĩ, long nhãn, hạt ý dĩngọt mà không ngán, vừa vào miệng đã tan, bánh màn thầu xốp ngon. Mộ Niệm Xuânluôn có yêu cầu với đồ ăn, hiểu được cơm nước coi như không tệ.
Thạch Trúc lần đầu tiên được dùngcơm cùng chủ tử, không khỏi có chút mất tự nhiên.
Mộ Niệm Xuân cũng không nói gì, ănno đặt đũa mới cười nói: “Còn dư lại em phải ăn hết đi. Không được lãng phí đồăn.”
Thạch Trúc quả nhiên thấy thoảimái hơn, cười đáp: “Nô tỳ sẽ ăn hết.” Nói rồi cúi đầu ăn.
Mộ Niệm Xuân yên lặng đánh giáThạch Trúc dưới ngọn đèn.
Thạch Trúc lớn hơn nàng hai tuổi,năm nay mười bốn, thân hình đã có phong thái thiếu nữ. Tướng mạo không tính làđặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-xuan-quy/97020/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.