Người La gia hùng hổ mà đến, lạiphẫn nộ mà về.
Mộ Nguyên Xuân mới tỉnh lại khônglâu, thân thể suy yếu không thích hợp đi ra ngoài. Nha hoàn liền nâng đỡ vềThưởng Mai uyển.
Mộ Chính Thiện đứng bên ngoài từđường một hồi lâu, nhìn chăm chú vào thân ảnh yếu ớt nhỏ bé đang quỳ ở đằngkia, trong mắt lóe lên một tia không đành lòng cùng thương tiếc, cuối cùng hóathành một tiếng than nhẹ: “Niệm Xuân, lần này con phạm phải sai lầm lớn, phảithật tâm hối lỗi. Mộ gia chúng ta thi lễ gia truyền, nặng nhất sự hòa thuận.Việc này ngày sau vạn vạn không thể có nữa!”
Mộ Niệm Xuân nghẹn ngào “vâng” mộttiếng.
Mộ Chính Thiện do dự một chút, rốtcục vẫn không hỏi một câu kia: Vừa rồi, rốt cuộc là ai nói dối?
Thạch Trúc vẫn im lặng từ đầu tớigiờ, tới khi Mộ Chính Thiện đi, trong từ đường chỉ còn lại chủ tớ hai người cácnàng, mới khẩn trương hỏi: “Tiểu thư, người có ổn không?”
Mộ Niệm Xuân cười nhẹ: “Ta rấtổn.”
Thạch Trúc ngẩn ra. Tiểu thư bịphạt, vốn tiểu thư bị phạt, phải ủ rũ mới đúng, thế nào ngược lại như còn caohứng?
Mộ Niệm Xuân liếc mắt nhìn ThạchTrúc, ý vị thâm trường nói câu: “Nhìn như thắng, chưa chắc là thực sự thắng. Aibị phạt cũng chưa chắc là chuyện không tốt.”
Thạch Trúc: “…”
Tiểu thư đang nói cái gì, hoàntoàn nghe không hiểu?
Mộ Niệm Xuân không giải thích,xoay xoay cổ, khẽ cử động đầu gối một chút, tiếp tục quỳ.
Mộ Chính Thiện không muốn đi sâutruy cứu xem rốt cuộc là ai nói dối, nói rõ hắn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng bộdạng giả vờ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-xuan-quy/97018/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.