Cửa phòng Tĩnh Thất bị gõ một cách có trật tự, "cốc cốc cốc", ba tiếng, rồi lại ba tiếng. Cách gõ cửa này, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ vừa nghe đã biết là ai, Nguỵ Vô Tiện tiện thể trả lời: "Vào đi!"
Khi Lam Niệm Tích đẩy cửa đi vào, lần hiếm hoi trong Tĩnh Thất chỉ có Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện, mà hai người này không dính vào nhau, y thấy hơi lạ, nhưng trước hết chào hỏi đã, "Phụ thân, cha".
Nhìn thấy Lam Vong Cơ bên án kỷ, tay đang sắp xếp mấy cuốn sách và mấy tờ giấy, gật gật đầu, Nguỵ Vô Tiện ở bên cạnh, giúp đỡ y, hai người đều rất chăm chú, Nguỵ Vô Tiện chỉ liếc nhìn Lam Niệm Tích một cái, sau đó quay đầu lại tiếp tục: "Sao trở về rồi?"
"Hôm qua cùng Khuynh Khanh, Duyệt Hãn mới giải quyết xong một vụ, bọn chúng lại muốn đi đến nơi khác, nhưng sau đó ta có hẹn với Kim Lăng, không thể cùng đi, cho nên ta trở về gặp hai người trước". Lam Niệm Tích lấy lễ vật từ trong túi càn khôn mang ra ngoài, vừa để lên bàn, vừa nói: "Sắp đến kỷ niệm 20 năm ngày thành thân của phụ thân và cha, sợ lúc đó ta không về được, nên tặng lễ vật cho hai người trước".
Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Đều đã là lão phu lão thê, còn khiến ngươi nhớ tới". Dừng một chút, lại nói: "Vẫn là Niệm Tích hiểu chuyện, hai đứa kia ra khỏi cửa, là quên mất phụ thân và cha".
Thời gian trôi qua, chớp mắt một cái, ba đứa nhỏ đều đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-tu-quy-mong-nho-tro-ve/2558972/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.