Lam Niệm Tích đưa cho bọn hắn bản đồ, chỉ đường, rồi rời đi. Cả hai đi đến cái thôn nhỏ mà Lam Niệm Tích kể, là một thôn khá hẻo lánh, dân cư không nhiều, ngược lại thấy khá thật thà, hai người giải thích ý định, vì người tu tiên đến một độ tuổi nhất định tướng mạo sẽ không thay đổi mấy nữa, nên hai người trông vẫn rất trẻ, cộng thêm sự cà lơ phất phơ của Nguỵ Vô Tiện, dân trong thôn liền tin rằng bọn hắn là một đôi phu thê chưa thành thân.
Trước khi Nguỵ Vô Tiện lên kiệu, nháy mắt với Lam Vong Cơ, "Lam Trạm, ngoan ngoãn đợi ta nha".
Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, sau đó đi con đường khác, lên trên núi.
Nguỵ Vô Tiện ở trong kiệu hưởng thụ niềm vui được người ta khiêng, không cần tự mình đi lên núi, hắn cũng vui vẻ thoải mái, nhàn hạ dựa vào trong kiệu, chiếc liệu lắc lư lắc lư, lắc đến nỗi hắn thoải mái, cuối cùng cảm thấy mí mắt hơi nặng xuống. Đột nhiên giật mình tỉnh dậy, hắn lắc lắc đầu, không biết vừa rồi mình có ngủ thiếp đi không, có lẽ là có, nhưng cũng không biết chỉ là chợp mắt hay ngủ một giấc dài.
Cảm giác vẫn giống như ở trong kiệu, để người ta khiêng lên đỉnh núi, hắn bình tĩnh lại, khẽ vén rèm cửa sổ kiệu lên một chút, quan sát tình hình bên ngoài, nhưng chỉ thấy một mảng tối thui, ngẩng đầu lên, bầu trời không trăng không sao, tối đen như mực.
Hắn thò đầu ra, cũng may thị lực hắn tốt, mới nhìn ra người phu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-tu-quy-mong-nho-tro-ve/2558974/chuong-53-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.