Lúc này ngoài cửa vang lên vài tiếng động, tiếng cười "He he he he" xấu xa cất lên, "Hai vị công tử, có hài lòng với gian phòng này không hả?"
Lam Niệm Tích chửi thầm trong bụng, đi tới cạnh cửa, nói: "Kỹ thuật diễn của chưởng quỹ thật tốt, cố tình hoài nghi mục đích thuê phòng của chúng ta, chuyển hướng chú ý, khiến chúng ta không hề nghi ngờ ngươi".
Ngược lại nếu chưởng quỹ vô cùng hoan nghênh bọn hắn vào ở trong gian phòng này, bọn hắn chắc chắn sẽ có nghi ngờ, nhưng đây là một kẻ thông minh, cố ý hoài nghi, cố ý dẫn dụ bọn hắn ở phòng khác, bọn hắn mới không hề nghi ngờ gì.
Vài tà tuý bên ngoài lại cười lên: "Hắc hắc hắc, ông chủ của chúng ta thông minh đúng không, không biết bao nhiêu người tu tiên như các ngươi lại đây, đều bị chúng ta xử lý gọn".
Thì ra khách điếm này, chưởng quỹ và tiểu nhị đều không phải là người.
Lam Niệm Tích lại nói: "Các ngươi đều đã bắt được rồi, còn thả mê hương gì nữa, chúng ta cũng không thể thoát khỏi trận pháp này".
Tên thủ lĩnh bên ngoài cười như điên: "Cho rằng chúng ta không biết sao, người tu tiên các ngươi đều có thể tích cốc, nếu chỉ bao vây các ngươi thôi, phải nhốt các ngươi bao nhiêu ngày thì mới khiến các ngươi kiệt sức chứ". Mấy tên đó lại cười gian tà một trận, rồi mới nói tiếp: "Dùng mê hương thì khác rồi, các ngươi đều là Càn Nguyên, nếu không có Khôn Trạch để giao hợp, có thể chống chọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-tu-quy-mong-nho-tro-ve/2558970/chuong-52-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.