Đi vào khu vực săn bắn, năm đứa nhỏ quyết định chia nhau hành động, hẹn nhau khi kết thúc sẽ so thành tích.
Hiện giờ Lam Niệm Tích đứng thứ hai trong bảng xếp hạng công tử thế gia, nhưng hai vụ săn đêm đều do Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện dẫn nó theo hành động, tự bản thân đúng thật cũng không làm gì, cộng thêm bối cảnh gia tộc vững mạnh, đương nhiên không nghi ngờ là sẽ có rất nhiều lời ra tiếng vào nói nó thuần tuý dựa vào thế lực của gia tộc để vào bảng xếp hạng. Vì vậy nó muốn như Nguỵ Vô Tiện nói, dùng thực lực để chứng minh, mà lần đi săn này ở Bách Phượng Sơn, chính là cơ hội tốt nhất, mục tiêu của nó là đứng đầu bảng xếp hạng.
Mặc dù Lam Niệm Tích không có chuẩn bị, không luyện tập nhiều, nhưng yêu tà ở Bách Phượng Sơn này, cũng không phải thứ gì quá mạnh, đều rất bình thường, thuật bắn cung của nó cũng đã khổ công rèn luyện, đương nhiên không tồi, suốt đoạn đường nãy giờ cũng rất thuận buồm xuôi gió, săn được rất nhiều. Đột nhiên sau lưng có một trận gió ma quỷ, xoay người nhìn lại, một con lượng nhân xà rất lớn đang lao tới, Lam Niệm Tích nhảy ra xa một chút, đồng thời giương cung lên, nhắm chuẩn vào đầu, một mũi tên bắn ra, vững vàng trúng ngay trán.
Nhưng có ai đó từ phía sau lại bắn một mũi tên, xuyên qua mũi tên của nó, bắn vào cùng một chỗ, con lượng nhân xà đó run rẩy kịch liệt mấy cái, mắt trợn lên, từ từ ngã xuống. Lam Niệm Tích khẽ cau mày, quay người lại nhìn sang.
Người mới đến nó không quen biết, nhưng dựa vào gia văn và tuổi tác, đoán ra là Diêu Hi Lâm công tử của Diêu thị, hiện đứng hàng thứ chín trong bảng xếp hạng công tử thế gia. Đi theo Diêu Hi Lâm là một đám đệ tử Diêu thị, hết sức hào hứng reo hò nâng con rắn lên, giống như công tử nhà họ săn được vậy. Nó quá rõ đây là hành động giành giựt con mồi, mặc dù trong lòng nghĩ rằng chuyện này quả thực đáng xấu hổ, nhưng Lam Niệm Tích dựa vào sự hàm dưỡng cực tốt của Lam gia, không thèm nhiều lời, xoay người bước đi.
Ngược lại gã Diêu Hi Lâm đó, từ phía sau mở miệng ra: "Ồ, con riêng của Di Lăng Lão Tổ bất quá cũng thế thôi".
Điều này khiến Lam Niệm Tích rất không vui, quay người lại, ánh mắt nhìn qua không được thân thiện lắm, hỏi gã: "Ngươi nói cái gì?"
Diêu Hi Lâm này, Lam Niệm Tích đã nghe nói qua, vì thành danh từ sớm khi tuổi còn khá nhỏ, nên rất tự cao, thừa hưởng cái tật già mồm gia truyền của tổ tiên, nhưng không trơn tru khéo léo như tổ phụ của gã, tính tình rất nóng nảy bộp chộp. Thấy vẻ mặt Lam Niệm Tích rõ ràng là không cao hứng, trong lòng gã lại rất cao hứng, gây hấn nói: "Thế nào, không phải hay sao?"
Lam Niệm Tích nghĩ, thân là đệ tử Lam thị, không thể tranh cãi với người khác, cho nên lại muốn bỏ đi. Nhưng Diêu Hi Lâm có lẽ nhìn ra, gã cũng biết gia quy Lam thị rất nghiêm khắc, chưa bao giờ tranh cãi với người khác, nói trắng ra là người Lam gia đọc sách riết đều ngốc hết rồi, kêu bọn họ viết văn nói chữ còn được, kêu bọn họ cãi nhau với người khác, thì một chữ cũng không nói ra nổi, chuyện này mọi người trong tiên môn bách gia đều biết, cho nên thỉnh thoảng cũng có người vì điểm này mà chiếm tiện nghi của đệ tử Lam thị.
Lam Niệm Tích này cũng chỉ có cái diện mạo trời sinh đẹp đẽ mà thôi, bất quá trông cũng chỉ đến thế. Diêu Hi Lâm vốn bị rớt từ hạng ba xuống hạng chín, trong lòng đã rất là bực bội rồi, phải biết rằng từ đầu gã đã sử dụng đủ loại thủ đoạn, tốn không ít công sức, lúc đó thế hệ này trong tiên môn vẫn chưa có mấy ai trưởng thành nên gã mới miễn cưỡng chiếm được vị trí thứ ba, hiện giờ công tử ưu tú của các thế gia bắt đầu dần dần lộ diện, gã muốn leo lên cao càng thêm khó khăn, lại không biết ở đâu lòi ra một tên Lam Niệm Tích, vừa vào đã đứng thứ hai, dựa vào gia thế tốt của mình không cần làm gì cũng có thể tuỳ ý đè bẹp người khác, trong lòng gã không cam chịu, hôm nay chính là Lam Niệm Tích cố tình gặp xui.
Vì vậy Diêu Hi Lâm hăng hái lên, nói: "Cô Tô Lam thị vẫn là tiên phủ trăm năm cơ đấy, vì muốn chiếm sức mạnh cường đại của Di Lăng Lão Tổ, ngay cả loại chuyện gian dâm không người mai mốt, lén lút sinh con riêng cũng làm ra được.". Sau đó khẽ cười một tiếng, lại nói: "Di Lăng Lão Tổ sợ là cũng mong muốn mượn thế lực của Cô Tô Lam thị, cho nên chắc là đã dùng thủ đoạn gì đó để mang thai rồi đi, đúng thật là dơ bẩn".
Gia quy Lam gia, không thể cùng người khác tranh cãi, không thể ẩu đả cá nhân, đều dẹp hết đi! Diêu Hi Lâm tiếp theo còn chưa nhận được một câu trả lời nào, Lam Niệm Tích đã đến trước người, vung nắm đấm về phía mặt gã để chào hỏi.
***
Nguỵ Vô Tiện đi theo vị khách khanh của Nhiếp thị đó đi vào trong khu vực săn bắn để nhanh chóng can ngăn, hắn cũng sợ đánh nhau gây ra chuyện gì đó, trên đường đi hỏi thăm người nọ: "Làm thế nào lại đánh nhau? Có nghiêm trọng không vậy?"
Vị khách khanh đó trả lời hắn: "Ái chà, lúc ta được thông báo, ta chạy qua đó thì thấy tiểu Lam công tử đang đè tiểu Diêu công tử dưới đất mà đánh, đánh rất dữ dội, kéo cũng kéo không ra được, ta là sợ đánh nhau gây ra chuyện gì đó, nên mới vội vàng đi tìm ngài đó không phải sao."
Nguỵ Vô Tiện vừa nghe thấy, thằng nhóc nhà mình chiếm thế thượng phong, liền âm thầm lặng lẽ bước chậm lại một chút. Sau một hồi vội vã, đã đến được nơi phát sinh sự việc, đệ tử các nhà nghe thấy ồn ào đều chạy đến xem náo nhiệt, khá nhiều người vây xung quanh, Nguỵ Vô Tiện và vị khách khanh kia vất vả mãi mới chen được vào bên trong, thì thấy hai ba lớp người đang khuyên nhủ, khó khăn lắm mới kéo được hai bọn chúng ra, Diêu Hi Lâm bị đánh đến nỗi sưng mày tím mặt, Lam Niệm Tích tận dụng khoảng cách vẫn đủ gần, còn cố gắng đá Diêu Hi Lâm hai cái.
Diêu tông chủ và vài trưởng bối của các nhà nghe thấy tin tức cũng đã vội vàng chạy tới, vừa nhìn thấy cháu nội mình bị đánh thành cái dạng này, cảm thấy vô cùng đau lòng, chỉ vào Lam Niệm Tích hét lớn: "Ngươi! Ngươi thế mà dám đánh cháu nội ta thành ra thế này! Quả thực là ngông cuồng!!"
Những người vây xem xung quanh vẫn còn xì xà xì xầm nói gì đó, nhĩ lực của Lam Niệm Tích cũng cực tốt, tất nhiên nghe được không ít, nào là "con riêng của Di Lăng Lão Tổ", "con riêng của Hàm Quang Quân" hay gì gì đó, toàn bộ đều là những bình luận xấu xa, nó đột nhiên càng nổi giận hơn, giãy thoát ra khỏi người đang khuyên can, đứng tại đó hét toáng lên.
"Mỗi ngày ta đều có thể nhìn thấy phụ thân ta và cha ta tú ân ái (công khai thể hiện tình cảm)! Ta là đứa con được sinh ra từ tình yêu!! Cái gì gia tộc cái gì nịnh bợ, cái gì Hàm Quang Quân Di Lăng Lão Tổ, biến hết đi! Bọn họ chỉ là yêu nhau! So với cha mẹ của vài người các ngươi, vì danh lợi gia tộc mà kết hôn, không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần! Các ngươi sợ là vì tình cảm phu thê của cha mẹ các ngươi không hoà hợp nên ghen tị có phải không!!"
Lam Niệm Tích giận đến nỗi run rẩy, tiếp tục nói: "Phụ thân ta và cha ta là thần tiên quyến lữ! Các ngươi biết cái gì! Dựa vào các ngươi cũng có thể nhận xét lung tung về tình yêu của người khác ư!! Các ngươi xứng hả!!!"
Nó siết chặt hai tay thành nắm đấm, tựa như dùng toàn bộ sức lực để hét lên những lời này. Bản thân sợ là điếc rồi, mù rồi, mới có thể không cảm nhận được phụ thân và cha yêu nhau nhiều thế nào, những người này dựa vào cái gì mà suy đoán về tình yêu của người khác, khua môi múa mép, nói lời xấu xa, bọn họ không xứng!!
Phát tiết ra rồi, Lam Niệm Tích chỉ cảm thấy trước mắt mình bắt đầu mờ đi, lệ tràn hốc mắt, nhưng những lời nó nói rõ ràng là sự thật, nó không muốn khóc, nên cố gắng kìm lại.
Toàn bộ nơi đó bỗng chốc yên lặng, không ai dám nói ra thêm một lời nào, ngay cả Diêu tông chủ cũng sững sờ tại chỗ. Nhưng có người khẽ cười mấy tiếng, Nguỵ Vô Tiện sải bước tới phía trước, kéo Lam Niệm Tích vào lòng, để đầu nó chôn vào ngực mình, không cho người khác nhìn thấy mặt của nó, vỗ vỗ đầu thằng bé, nói: "Con ngoan".
Mặc kệ nước mắt của thằng bé thấm ướt cả vạt áo, Nguỵ Vô Tiện vòng tay ôm lấy Lam Niệm Tích, tay khẽ vỗ về lưng nó.
Mấy lời buộc tội đó của Lam Niệm Tích, càng dẫn đến có thêm nhiều người vây xem hơn, sau đó vài luồng kiếm quang mạnh mẽ hạ xuống, Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ, Giang Trừng và Nhiếp Hoài Tang, vốn đang ở cùng nhau xử lý công việc, nhận được tin tức cũng nhanh chóng chạy đến.
Thấy đó là những người đứng đầu của ba đại gia tộc, đám người vây quanh tự động rẽ ra nhường đường, Nguỵ Vô Tiện thấy bọn họ, cười kêu lên: "Lam Trạm!"
Lam Vong Cơ đi tới, vòng tay qua thắt lưng Nguỵ Vô Tiện, thế rồi Nguỵ Vô Tiện ôm Lam Niệm Tích, Lam Vong Cơ ôm Nguỵ Vô Tiện, cùng leo lên Tị Trần, ngự kiếm rời khỏi. Từ đầu đến cuối, không hề cho ai một ánh mắt nào.
Cha mẹ thần tiên, tình yêu thần tiên, thẳng thắn mà nói, thật sự khiến người ta hâm mộ.
Nhưng ba người này đi rồi, bỏ lại một Diêu Hi Lâm bị đánh đến sưng mày tím mặt toàn thân bị thương ở đó, "Đây là sao! Cô Tô Lam thị đánh người xong bỏ chạy hả?"
Kim Lăng và Âu Dương Tử Chân, Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi mới vừa đến đó trễ một chút, chỉ nhìn thấy khúc cuối, nghe thấy câu này Lam Cảnh Nghi liền không vui, oán trách nói: "Cô Tô Lam thị làm sao, ngay cả Cô Tô Lam thị muốn đánh ngươi, ngươi nói xem ngươi có nợ được không".
"Ngươi!!!" Diêu Hi Lâm bị hắn nói đến á khẩu nghẹn lời, Lam Cảnh Nghi cứ ở đó bày ra vẻ mặt ngươi nói đi, sợ ngươi không làm được mà chờ gã trả lời.
"Cảnh Nghi" Lam Tư Truy giữ hắn lại, hành lễ với Diêu tông chủ và Diêu Hi Lâm, nói: "Diêu tông chủ mời mang Diêu công tử về trị thương trước, chi phí thuốc men Cô Tô Lam thị nhất định sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm, chẳng qua ..." Y đứng thẳng dậy, thu lại vẻ mặt tươi cười ôn hoà, ánh mắt kiên định, nói: "Về việc Diêu công tử tung tin bịa đặt đối với người đứng đầu danh môn, Cô Tô Lam thị chúng ta nhất định cũng muốn có một người chịu trách nhiệm".
Kim Lăng ở phía sau lầm bà lầm bầm: "Còn trả cho gã tiền thuốc men gì chứ, tiền nhiều, ta thấy chính là đánh rất tốt".
Âu Dương Tử Chân chất giọng nhẹ nhàng êm dịu nói: "Niệm Tích tuổi còn nhỏ mà thân thủ không tồi nha, lớn hơn năm tuổi cũng bị đánh thành ra thế này à".
Cả một đám đông người của các nhà vẫn còn ở đó đứng xem, những lời này ngược lại giống như cố ý nói cho bọn họ nghe vậy. Diêu tông chủ bị mấy đứa nhỏ này chặn họng nhất thời không biết đáp trả thế nào, Nhiếp Hoài Tang phất quạt, ra mặt lên tiếng, nếu không tình hình này cảm thấy sắp sửa không kiểm soát được, vì vậy dặn dò khách khanh mang Diêu Hi Lâm trở về trị thương trước.
Lam Hi Thần nhìn quang cảnh này ở Bách Phượng Sơn, trong lòng có chút phiền muộn, bước qua dặn dò vài câu với các đệ tử Lam thị có mặt ở đó, kêu bọn chúng tiếp tục đi săn, không cần quan tâm đến chuyện này.
Giang Trừng lạnh lùng hừ một tiếng nói: "Xem ra năm nay thành tích của các nhà không tồi ha, đều có thời gian rảnh rỗi chạy đến đây xem kịch, ngược lại ta muốn xem thử kết quả buổi đi săn hôm nay như thế nào".
Nghe Giang tông chủ nói như thế, tất cả mọi người đều tản đi hết, Tông chủ Vân Mộng Giang thị nổi tiếng độc mồm độc miệng, tính tình khó chịu, không ai muốn dây vào, nhanh chóng lăn đi vẫn là tốt nhất.
***
Lam Vong Cơ đưa Nguỵ Vô Tiện và Lam Niệm Tích cùng ngự kiếm xuống tới chân núi Bách Phượng Sơn, ở đây có một cánh đồng hoa cải, hạ xuống đất, như thể đặt mình vào trong một đại dương màu vàng rực nối liền trời và đất, cơn gió thoảng qua, làm gợn lên từng đợt sóng.
Lam Niệm Tích vẫn nép vào ngực Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ gọi nó một tiếng: "Niệm Tích".
Lắc lắc đầu, Lam Niệm Tích không chịu đứng thẳng dậy, Nguỵ Vô Tiện ôm lấy nó, cười nói, " Con trai chúng ta đang làm nũng đây mà".
Lam Niệm Tích lại lắc đầu dụi dụi, Nguỵ Vô Tiện nói: "Nè, nhóc con, đừng chùi mũi lên người của ta".
Lam Vong Cơ lại nhẹ nhàng lên tiếng gọi: "Niệm Tích, lại đây".
Lam Niệm Tích vẫn luôn rất nghe lời Lam Vong Cơ, ngẩng đầu lên, nước mắt nước mũi ràn rụa, đi đến trước mặt Lam Vong Cơ, rũ mắt xuống. Vừa rồi là mạnh mẽ kềm nén, Nguỵ Vô Tiện che chắn mặt nó lại, trong vòng tay ấm áp, không nhịn được nữa, khóc rất dữ.
Lam Vong Cơ đưa tay ra, nhẹ nhàng lau mặt cho nó.
Khi còn rất rất nhỏ, Lam Niệm Tích thích nghịch phá, có lúc bị thương, có lúc bị phạt, cũng sẽ khóc, phụ thân cũng im lặng lau nước mắt cho nó như thế này, cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không nói. Sau này từ từ lớn lên, cảm thấy khóc là một việc cực kỳ mất mặt, cho nên gặp chuyện gì cũng đều liều mạng nhẫn nhịn, nghĩ đến phụ thân thật ra không hề thay đổi, chỉ là tự mình nhịn xuống, quên cả khóc.
"Lam Trạm, vừa rồi ngươi có thấy không, con trai chúng ta rất có triển vọng nha". Nguỵ Vô Tiện ở đó khen ngợi nó, sau đó bước qua dùng cùi chỏ huých Lam Niệm Tích, cười nói: "Không tệ nha nhóc con, thân thủ này, mồm mép này, xứng danh tốt nhất ở Cô Tô á".
Lam Niệm Tích nhìn hắn một cái, nói "Là tất nhiên". Dừng một chút, lại nói: "Cũng không nhìn xem cha của ta là ai, chắc chắn là có di truyền đúng không?"
Nguỵ Vô Tiện đột nhiên không thể lấy lại tinh thần, chết trân tại chỗ hồi lâu, sau đó đến lôi kéo Lam Vong Cơ, "Lam Lam Lam Lam Trạm!! Nhóc nhóc nhóc nhóc con, mới vừa rồi kêu ta là cái gì? Có phải kêu là cha của ta không?"
Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, "Ừm" một tiếng.
Hắn lại nhào qua Lam Niệm Tích, Lam Niệm Tích né sang một bên, sau đó nhìn Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt tươi cười ngây ngốc, thật sự là một nụ cười rất ngốc, nói: "Nhóc con, lại, lại gọi một tiếng nữa!?"
Lam Niệm Tích không gọi nữa, mà hỏi một câu đã chôn trong đáy lòng từ rất lâu, một câu hỏi mà nó luôn muốn hỏi: "Tại sao ngươi cứ luôn gọi ta là thằng nhóc con vậy? Trước đây ngươi không phải đã đặt biệt danh gì đó cho ta hay sao?"
"Đặt rồi đó" Nguỵ Vô Tiện nghiêng đầu, vẻ mặt thản nhiên nói: "Nhóc con không phải là biệt danh ta đặt cho ngươi đó sao?"
.....
Lam Niệm Tích vẻ mặt cạn lời, đỡ trán, tiêu hoá một chút, sau đó nói với Lam Vong Cơ: "Phụ thân, sau này nếu có đệ đệ hoặc muội muội, người ngàn vạn lần đừng để cho cha đặt cái tên tệ hại như thế nha".
Lam Vong Cơ cực kỳ đồng ý, gật gật đầu, "Ừ!"
"Cha con hai người các ngươi nói ai đặt tên tệ hại chứ! Nhóc con không phải rất dễ nghe sao, dễ thương lắm nha!" Lúc đang ở đó đính chính cho cái tên mình tự đặt, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên hoàn hồn, chui vào trong lòng Lam Vong Cơ, dụi vào lồng ngực săn chắc của y, mặt đầy hưng phấn, nói: "Lam Trạm Lam Trạm Lam Trạm! Con trai chúng ta, nhóc con của chúng ta, thật sự gọi ta là cha rồi!!"
Lam Vong Cơ ôm lấy hắn, lại "Ừm" một tiếng.
Biển hoa vàng ươm mênh mông, những làn sóng dập dờn hôn lên vạt áo dài của bọn hắn, Lam Niệm Tích nhìn hai người này, lại sắp bắt đầu không nhìn thấy nó, lại sắp bắt đầu dính xà nẹo. Thầm nói, thật sự những người kia không hiểu, phụ thân và cha nó, hai người tuyệt vời này, cộng thêm nó, là một gia đình tuyệt vời như thế nào.
***
Cuộc đi săn lần này, bằng sự mạnh mẽ, đám nam nhân đầy nhiệt huyết của Thanh Hà Nhiếp Thị đã giành được thành tích đầu bảng của thế gia, kết thúc tốt đẹp. Mặc dù Thanh Hà Nhiếp Thị đứng đầu bảng, nhưng để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho mọi người, không nghi ngờ gì chính là Cô Tô Lam thị.
Lam Niệm Tích vừa mới đi vào khu vực săn bắn đã theo Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện rời khỏi đó, không thể thực hiện mong muốn giành ngôi đầu trong cuộc đi săn của nó, mong muốn một lần gây chấn động, nhưng nó đánh Diêu Hi Lâm thành đầu heo, ở một phương diện khác cũng chứng minh được thực lực của nó, hơn nữa xác thực là một lần gây chấn động.
Mặc dù ấn tượng mà Cô Tô Lam thị vẫn luôn tạo ra với mọi người là đoan phương nhã chính, nhưng gia quy nghiêm ngặt, khó tránh khỏi các đệ tử được dạy dỗ ra đều nề nếp quy củ, không giỏi nguỵ biện, cho đến nay đừng nói là tranh đấu, ngay cả tranh luận cũng không có, tất nhiên ở vài vụ việc, sẽ bị người ta dùng lời nói chiếm thế thượng phong. Nhưng thế hệ này quá khác biệt, xuất hiện một tiểu Lam công tử biết đánh người khác, một Lam Cảnh Nghi biết oán trách người khác, một Lam Tư Truy biết dùng lý lẽ vững chắc để tranh luận, mọi người đều sâu sắc suy nghĩ sau này nếu mong muốn chiếm tiện nghi của Cô Tô Lam thị giống như trước, xem ra cũng rất khó khăn.
Mỗi lần kết thúc cuộc đi săn, đều sẽ cử người đến dọn dẹp khu vực săn bắn, quét dọn khu vực khán đài, để quét dọn sạch sẽ những bông hoa do tiên tử các thế gia ném xuống đó, đúng thật là một việc mất nhiều công sức, vì vậy mấy người gia phó vừa quét dọn, vừa tán gẫu.
Một người nói: "Các ngươi có nghe nói không, năm nay có người ném hoa mẫu đơn".
Một người khác cười lớn: "Đương nhiên là nghe rồi, nghe nói Di Lăng Lão Tổ ném hoa mẫu đơn cho vài tiểu bối, to hơn cả đầu người. Nhiều năm như thế ở Bách Phượng Sơn cho đến nay, ta lần đầu tiên nghe nói có người như vậy, ha ha ha".
"Ở đây đã quét dọn sạch sẽ, các ngươi còn thấy có hoa mẫu đơn không vậy?" Một người lại hỏi.
Thật vậy, toàn bộ chỗ này bọn họ đã quét dọn sạch sẽ, hoa mẫu đơn to như thế không thể nào bọn họ không nhìn thấy, đúng thật là không có, người gia phó kia lại nói: "Sợ không phải là tin đồn nhảm đấy chứ, các tu sĩ tiên môn này, thích nói lung tung cũng không phải một hai ngày đâu".
"Đúng thế đúng thế" những người khác cũng lên tiếng đồng ý, mọi người đều cảm thấy có lý, lại cười ha ha nói sang chủ đề khác.
Hoa mẫu đơn đỏ cực lớn cao quý diễm lệ, những cánh hoa xếp tầng tầng lớp lớp, kiều diễm như nụ cười ngọt ngào, những người này tất nhiên không tìm thấy hoa mẫu đơn trên khán đài, bởi vì những đoá hoa đó đã được bày trang trọng trong từng phòng của năm đứa trẻ rồi mà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]