"A ... ô a ... A ...."
Nửa đêm, trong Tĩnh Thất ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, thi thoảng có một vài âm thanh khiến người ta mặt đỏ tim đập đã là chuyện quá bình thường.
"Á ... Lam, Lam Trạm ... Thả ta ra ..."
Lam Vong Cơ phủ người xuống, ôm lấy hắn từ phía sau, khẽ hôn vào bên tai hắn, nói: "Hửm?"
Lần nào chất giọng vừa trầm thấp vừa từ tính, lại mang theo chút hơi thở hổn hển này, cũng đều khiến Nguỵ Vô Tiện nghe mà tâm trí run rẩy, bụng dưới bất giác siết chặt. Lam Vong Cơ không ngừng động tác trong cơ thể hắn, tấn công vào bên trong, Nguỵ Vô Tiện run lên, "Ưm ..." bị kích thích đến nỗi nước mắt ứa ra, lại lên tiếng cầu xin, "Lam Trạm ... Á! Tha cho ta ..."
Lam Vong Cơ nắm lấy cằm hắn, buộc hắn phải quay đầu lại, hôn lên má hắn, hôn đi những giọt nước mắt, lại thấp giọng nói: "Không phải ngươi nói muốn hay sao?"
Nghe xong, Nguỵ Vô Tiện lại co rút một cái, hối hận, hiện giờ hắn chỉ có hối hận, đều là tự mình giở trò trêu chọc.
***
Ánh nến lay động trong đèn lồng, Lam Vong Cơ ở bên án kỷ sửa các bài bút ký săn đêm, Nguỵ Vô Tiện dựa một bên, ăn chút đồ ăn vặt, ánh sáng của ngọn đèn hơi pha chút màu vàng, làm cho cả một vùng không gian trong phòng trở nên nhu hoà, tĩnh mịch và đẹp đẽ.
Sự yên tĩnh đó, khiến cho Nguỵ Vô Tiện có chút buồn ngủ, ngáp một cái rõ to.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-tu-quy-mong-nho-tro-ve/2558923/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.