Chương trước
Chương sau
Lúc các đội kỵ binh đi vào khu vực săn bắn, Nguỵ Vô Tiện sắp đi đến khán đài, khán đài là nơi nữ quyến các thế gia ngồi xem, Lam Vong Cơ tất nhiên không thể đến đó, y đã hẹn với Lam Hi Thần, đi giúp việc săn bắn.

Nguỵ Vô Tiện mặc chiếc áo khoác dài màu đen, nhàn nhã bước lên trên khán đài, trên khán đài cơ bản là toàn tiên tử các thế gia, cũng có một ít nam tử Khôn Trạch, nhìn thấy hắn đều bất giác nhường đường, trong lòng Nguỵ Vô Tiện khẽ cười, một mình đi đến phía xa nhất của khán đài, chỗ này hoá ra lại tốt, không có ai giành vị trí tốt nhất với hắn.

Sau một hồi trống sôi động, đội kỵ binh bắt đầu vào hàng, đi đầu chính là đội chủ nhà Thanh Hà Nhiếp Thị, Nhiếp thị lấy đao làm chủ đạo, đều là những nam nhân nam tính đầy nhiệt huyết, ngược lại cũng khá được hoan nghênh. Mặc dù những người ở đây đều có hơi sợ Nguỵ Vô Tiện, nhưng khi chính thức bắt đầu, vì muốn ném hoa cho những nam tử mình thích, các cô nương và Khôn Trạch này, còn quan tâm hắn là cái rắm gì nữa đâu, tất cả đều lo chen tới, gào thét về phía những người bên dưới, một trận mưa hoa, khí thế đó doạ Nguỵ Vô Tiện choáng váng luôn rồi.

Trong lòng thầm nói may mà mình đến sớm, không thì bây giờ mà đi vào, bất kể ngươi là Di Lăng Lão Tổ hay là ai, chắc chắn cũng chen không lọt.

Một mảng sắc trắng đập vào mắt, mạt ngạch trắng tinh tung bay theo mái tóc, giáo phục thuần một màu trắng, bên trên thêu vân văn cuộn tròn màu bạc, dưới ánh mặt trời chiếu rọi loé sáng lên những màu sắc huyền ảo, đội kỵ binh Cô Tô Lam thị đi vào, ba người dẫn đầu, Lam Tư Truy nho nhã ôn hoà, Lam Cảnh Nghi hoạt bát xán lạn, Lam Niệm Tích cưỡi con ngựa trắng đi giữa bọn họ, mặt mày tuấn tú, đôi mắt nhạt màu phát sáng, khoé miệng mang theo nụ cười nhẹ nhàng, thật sự là một chàng thiếu niên hào hoa phong nhã, phong độ ngời ngời.

Cả ba người lịch sự hướng lên phía các tiên tử ném hoa trên khán đài gật đầu chào, cả khán đài lập tức náo loạn, tiếng la hét vang vọng lên tận chín tầng mây, toàn bộ các tiên tử hét lên từng đợt, hoa rơi xuống giống như cơn mưa ngập trời. Mấy tiên tử ở bên cạnh Nguỵ Vô Tiện ôm nhau hét to lên, dưới những tiếng la hét chấn động đó, trực tiếp doạ Nguỵ Vô Tiện muốn nhảy dựng.

Nhưng hắn cũng không phải là không hiểu các thiếu niên này. Vì vậy mỉm cười, đem những bông hoa đã chuẩn bị sẵn ném xuống dưới một trận.

Tiên tử và gia quyến của các nhà khác đều ném hoa để biểu hiện sự ủng hộ, Nguỵ Vô Tiện đương nhiên cũng phải ném, nhưng những người khác đều chuẩn bị những bông hoa nhỏ nhắn xinh xắn, thuận tiện cài lên trên áo, Nguỵ Vô Tiện chuẩn bị cho bọn chúng những đoá hoa mẫu đơn màu đỏ đặc biệt đặc biệt lớn, ba người mỗi người một đoá, tuyệt đối không thiên vị, tất cả đều có.

Thật sự là quá độc đáo, quá mới mẻ khác thường, quá gây chú ý, vì vậy lúc ném qua ba người đều vô thức đón nhận, sau đó ngước lên, thì thấy Nguỵ Vô Tiện ở trên khán đài cười toe toét với bọn chúng.

Lam Niệm Tích nhìn đoá hoa còn lớn hơn cả cái đầu mình, nhất thời cạn lời.

Lam Cảnh Nghi cầm lấy đoá hoa đó, trực tiếp hét lớn về phía Nguỵ Vô Tiện: "Nguỵ tiền bối! Ngươi có hiểu biết không vậy!! To thế này làm sao cài lên áo được!"

Trong các cuộc thi săn bắn được tổ chức tại Bách Phượng Sơn suốt nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có người ném hoa mẫu đơn, cũng là lần đầu có người trong đội hình kỵ binh hét lớn nói chuyện với người trên khán đài.

Lam Tư Truy đưa tay đỡ trán, trong lòng thở dài, biểu tình bất lực.

Sau đó cả khán đài phá lên cười một trận rung chuyển trời đất.

***

Các gia chủ và danh sĩ của các đại thế gia tập trung lại với nhau, để làm những công tác chuẩn bị cuối cùng cho cuộc săn bắn sắp diễn ra, cách xa thật xa vẫn có thể nghe thấy tiếng cười từ phía khán đài, Giang Trừng ghét ồn ào, cau mày, nói: "Năm nay tại sao thế này? Cười đến thành ra như vậy?"

Lam Hi Thần vốn đang hơi ngẩn người, cũng bị tiếng cười này làm cho hoàn hồn, khẽ cười nói: "Tuổi trẻ mà, thích náo nhiệt thôi".

Lam Vong Cơ không nói tiếng nào.

Nhiếp Hoài Tang phất quạt, hỏi người bên cạnh: "Là đội kỵ binh của nhà nào mà cười như thế?"

Người đó đi hỏi một lát, quay trở về, nói: "Là ... đội kỵ binh của ... Cô Tô Lam thị".

Quạt của Nhiếp Hoài Tang run rẩy một chút, lập tức lên tiếng an ủi: "Không sao không sao, Nhị ca, tuổi trẻ thích náo nhiệt mà thôi".

Giang Trừng muốn cười, nhưng cố hết sức nhịn xuống.

Lam Hi Thần thầm nói, trở về phải phạt gia quy ....

Lam Vong Cơ tiếp tục không nói một lời.

***

Đến đội kỵ binh của Lan Lăng Kim thị đi vào, Kim Lăng cưỡi ngựa màu nâu dẫn đầu, áo khoác màu vàng tung bay, rực rỡ hơn cả ánh mặt trời, giữa trán điểm một nốt chu sa, toàn thân kiêu ngạo khó che giấu, nhưng cũng khí thế bất phàm, tất nhiên là khiến các tiên tử trên khán đài lại hò reo một trận. Nhưng đứa trẻ này, giống như cữu cữu của nó, đối diện với những bông hoa được ném xuống, chỉ nhíu mày, chậc một tiếng, tiếp sau đó bị một đoá mẫu đơn to đùng, rơi trúng đầu. Không thể nào lờ đi, đành phải đón nhận, ngước đầu nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện ở đó vẫy tay cười với nó, tất nhiên biết là bút tích của ai, quay đầu qua, khí thế hung hăng bỏ đi.

Tiếp theo là một loạt các đội kỵ binh của các nhà khác, Nguỵ Vô Tiện không quen, cũng không rảnh xem, hắn cũng không chuẩn bị nhiều hoa, không ném nữa, đoá hoa cuối cùng phải để dành cho người khác.

Mỗi đội kỵ binh của một gia tộc đi vào, là một trận náo loạn, mặc dù các cơn mưa hoa vẫn rất nhiều, nhưng sột sột xoạt xoạt có không ít người đang thấp giọng nói chuyện, Nguỵ Vô Tiện hiện giờ rất rảnh rỗi, tai lại cực thính, nghe thấy mấy tiên tử bên cạnh đang nói chuyện phiếm.

"Này, nhìn kìa, là Diêu Hi Lâm công tử của Diêu thị".

Nguỵ Vô Tiện dõi theo ánh mắt của của các tiên tử, tuỳ ý nhìn một cái, Diêu Hi Lâm này mạnh mẽ hơn tổ phụ của nó nhiều, diện mạo khá đẹp trai, ước chừng lớn tuổi hơn đám Tư Truy một chút, trông có vẻ 17 – 18 tuổi.

Theo lý mà nói lớn thế này chắc hẳn phản ứng phải mạnh mẽ hơn một chút mới đúng, trong lòng Nguỵ Vô Tiện thấy lạ, lại nghe các tiên tử đó tám chuyện tiếp.

Một người trong số đó nói: "Diêu công tử rơi từ hàng thứ ba xuống hàng thứ chín trong bảng xếp hạng công tử thế gia đấy, rơi xuống nhiều hạng như vậy rất là hiếm thấy".

"Ngươi không biết hay sao!" một người khác ngạc nhiên kêu lên: "Mấy năm trước nói hắn giết chết một yêu thú 100 năm mới đứng hạng ba trong bảng xếp hạng, sau đó gần đây bị dư luận bùng nổ, làm gì mà hắn giết chết, là một công tử thần bí đi ngang qua thuận tay diệt trừ, hắn chỉ ở bên cạnh giúp đỡ người đó mà thôi".

Lại một người nữa nói: "Là công tử thần bí đứng hạng nhất phải không! Ôi, quả nhiên là thần tiên công tử nha, quá lợi hại luôn, ta muốn có may mắn gặp mặt một lần là được rồi".

"Ngươi cứ nằm mơ đi" Một người khác tạt cho nàng ta một gáo nước lạnh, tiếp tục nói: "Diêu công tử này đại khái cảm thấy công tử thần bí không bao giờ tham gia vào các hoạt động của tiên môn, mới trộm lấy công lao, không ngờ còn có người khác nhìn thấy, nói ra. Ta thấy nếu không phải quan hệ của Diêu lão tông chủ rộng rãi, thuận lợi che giấu mọi người, xem ra hắn phải rơi khỏi mười hạng đầu rồi.

Còn có một người khác nói: "Vậy Diêu lão tông chủ có phải là dựa vào mối quan hệ rộng của mình, cũng ..." không dám nói chi tiết, nàng ấy khẽ cười, tiếp tục nói: "Con dâu xinh đẹp của nhà ông ấy, không phải vì thế lực của gia tộc, cưỡng ép kết hôn, suốt ngày gây náo loạn ở nhà đó sao."

Nói đến khúc sau Nguỵ Vô Tiện thật sự không thể nào nghe rõ nữa, hắn ngược lại có chút hứng thú đối với công tử thần bí đứng nhất bảng xếp hạng, nghe những lời đồn đại dường như khá lợi hại, xem ra sau này Lam Niệm Tích có mục tiêu và đối thủ tốt rồi nha.

Sau đó lại nghe thấy khán đài một trận náo loạn, mong đợi đội kỵ binh của Âu Dương thị đi vào, Âu Dương Tử Chân đi đầu, mặt mày thằng bé nhu hoà, dung mạo thanh tú, thoạt nhìn là một người có tính tình tốt, vẫn được Nguỵ Vô Tiện yêu mến coi trọng, cực kỳ được các tiên tử hoan nghênh. Âu Dương Tử Chân luôn tươi cười, vẫy tay chào hỏi về phía khán đài, một đoá hoa mẫu đơn to đùng đột ngột rơi xuống, sau đó thấy Nguỵ Vô Tiện cười với hắn, giơ tay nhận lấy, Âu Dương Tử Chân hơi gật đầu, tỏ ý cám ơn Nguỵ Vô Tiện.

Sau đó các đội kỵ binh của các nhà đều đã đi qua hết, tiếp đến là trình diễn bắn cung. Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi, Lam Niệm Tích và Kim Lăng, bốn người quy quy củ củ một phát trúng ngay hồng tâm, rồi đứng một bên đợi Âu Dương Tử Chân, lúc này Diêu Hi Lâm công tử, một mũi tên khiến mọi người chấn động, trực tiếp bắn vào cùng một lỗ và xuyên qua mũi tên của người trước, khiến cho khán đài lại một phen hò hét náo động, nhưng do bốn người này đang chào đón Âu Dương Tử Chân đến, Lam Niệm Tích đang tự giới thiệu mình với hắn, không người nào để ý, sau đó năm người cùng cười đùa vui vẻ đi vào khu vực săn bắn.

Cuộc săn bắn chính thức bắt đầu.

Ồn ào trên khán đài dần dần lắng xuống, cơn hào hứng bốc đồng đó trôi qua, các tiên tử và Khôn Trạch, nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện lại bắt đầu tự động cách ra xa. Nguỵ Vô Tiện nghĩ cũng tốt, càng tiện cho việc đi lại của hắn, dù sao nhiệm vụ đã hoàn thành, năm tiểu bằng hữu đáng yêu đều đã nhận được tâm ý của hắn, đang nghĩ đến lần này đi tìm Lam Vong Cơ, nói không chừng còn có thể tới hang động đó làm chuyện xấu, thì nghe thấy có người trên khán đài hét toáng lên tìm hắn: "Di Lăng Lão Tổ! Nguỵ công tử! Có đó không!"

Nguỵ Vô Tiện vừa nhúc nhích là có người nhường đường, tất nhiên rất nhanh chóng đi đến trước mặt người tìm hắn, hỏi y: "Ngươi tìm ta?"

Người đó gấp đến nỗi thở hổn hển, nói: "Di Lăng Lão Tổ! Tìm thấy ngươi rồi! Lam Niệm Tích công tử và Diêu Hi Lâm công tử đang đánh nhau ở chỗ săn bắn! Ngươi nhanh đến đó xem thử đi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.