Chương trước
Chương sau
Bách Phượng Sơn ở biên giới Lan Lăng, ba người đến đó, trước hết vào thành trấn họp mặt cùng với đám tiểu bối Lam Tư Truy Lam Cảnh Nghi. Tới thị trấn, mấy tiểu bối đang ở đó đợi bọn họ, rất thần kỳ, còn gặp cả Kim Lăng.

Kim Lăng vẻ mặt kiêu ngạo, hai tay khoanh trước ngực, đứng đó, Nguỵ Vô Tiện có chút tò mò, hỏi nó: "Kim Lăng, sao ngươi ở đây, không cần đi chuẩn bị cho cuộc săn bắn ở Bách Phượng Sơn sao?"

Kim Lăng trợn mắt nhìn hắn, nói: "Trong đầu ngươi là những dữ liệu của 10 năm trước rồi, Bách Phượng Sơn từ lâu đã không thuộc quyền quản lý của Kim thị nữa, làm gì cần ta đi chuẩn bị".

Hoá ra Nhiếp Hoài Tang trước đây thật sự quá bất tài, cả ngày không làm nên trò trống gì, vì vậy Kim Quang Dao giao cho hắn xử lý cuộc thi săn bắn ở Bách Phượng Sơn. Dù sao hiện giờ các thế gia tiên môn đều yên bình, định kỳ tổ chức, cách thức giống nhau, để mọi người tìm con mồi thả lên trên núi là được, căn bản là một nhiệm vụ đơn giản không cần động não cũng có thể làm được, Kim Quang Dao có thể giảm bớt một ít công việc cho bản thân, lại nói cũng là để Nhiếp Hoài Tang có chính sự mà làm, sao lại không làm.

Vì vậy việc tổ chức săn bắn ở Bách Phượng Sơn, đưa về cho Thanh Hà Nhiếp Thị.

Hèn chi lúc này Kim Lăng còn có thể rảnh rang chạy lung tung đi săn đêm với Lam Tư Truy Lam Cảnh Nghi, sau đó nghĩ nghĩ, kêu Lam Niệm Tích lại, giới thiệu với bọn chúng.

Vừa nhìn thấy nhau, cả hai người Kim Lăng và Lam Niệm Tích đều hơi xấu hổ, bẽn lẽn thẹn thùng đứng đó tự giới thiệu với nhau, chào nhau, Nguỵ Vô Tiện cười to ha hả: "Hai đứa làm gì vậy chứ, là người nhà không cần phải thế". Hắn đi tới xoa đầu Kim Lăng, nói: "Kim Lăng, tính ra Niệm Tính còn là biểu ca (anh họ) của ngươi đấy, lớn hơn ngươi nửa tuổi á".

"Ngươi cái người này, đừng xoa đầu ta, ở Lan Lăng ta rất có hình tượng á". Kim Lăng ở đó giãy giụa né tránh, Nguỵ Vô Tiện lâu không gặp nó, cảm thấy chơi rất vui, tiếp tục xoa xoa.

Ở bên kia Lam Cảnh Nghi kéo Lam Niệm Tích sang một bên, nhỏ giọng hỏi nó: "Niệm Tích, ngươi thực sự là con trai của Nguỵ tiền bối hả?"

Khi chuyện này bị lan truyền đi, Lam Cảnh Nghi và Lam Tư Truy đang ở bên ngoài săn đêm, không nhận được tin tức đầu tiên, Lam Cảnh Nghi không thể nén nổi tính tò mò, trong lòng ngứa ngáy muốn hỏi cho kỹ càng, hắn đã nhịn quá lâu rồi.

Lam Niệm Tích nhìn hắn một cái, không muốn trả lời hắn, món nợ lúc trước Lam Cảnh Nghi nhốt nó trong Tĩnh Thất nó vẫn còn nhớ đấy nhé.

Lam Tư Truy ở bên cạnh cười ôn hoà nói: "Niệm Tích, lúc ngươi nhỏ xíu ta còn ôm ngươi đó".

Lam Tư Truy còn nhớ được chút chút chuyện lúc nhỏ, đối với đứa bé có cặp mắt nhạt màu này, y vẫn có chút ấn tượng, bản thân mình lúc nhỏ rất thích tiểu đệ đệ này, khó tránh khi tới Lam gia, y cũng có tình cảm đặc biệt tốt đối với Lam Niệm Tích.

Y vừa mỉm cười, khiến người ta có cảm giác như gió xuân vậy, trái tim Lam Niệm Tích xúc động, băng qua Lam Cảnh Nghi, kéo lấy Lam Tư Truy, "Tư Truy sư huynh tốt nhất!!"

Lam Cảnh Nghi đứng đó xù lông: "Lam Niệm Tích! Ngươi coi ta không tồn tại hả??"

Mấy đứa nhỏ cộng thêm Nguỵ Vô Tiện ở đó ồn ào ầm ĩ, Lam Vong Cơ dắt Tiểu Bình Quả, đứng bên cạnh an tĩnh đợi bọn họ, cho đến khi Nguỵ Vô Tiện phá Kim Lăng đủ rồi, mới hào hứng chạy qua, cười nói: "Ai da, Lam Trạm, chờ lâu rồi".

Hắn nhắc tới như vậy, Lam Cảnh Nghi và Kim Lăng mới nhớ tới Hàm Quang Quân cũng ở đó, lập tức im bặt, an phận xuống liền, Lam Cảnh Nghi ở bên cạnh liên tục nháy mắt với Lam Niệm Tích, Lam Niệm Tích còn lâu mới để ý tới hắn, cứ trò chuyện vô cùng vui vẻ với Lam Tư Truy.

Nhìn thấy nơi này khá náo nhiệt, Nguỵ Vô Tiện hơi nổi lên hứng thú, kiếp trước hắn theo đội ngũ Vân Mộng Giang thị, trực tiếp đi tới khu vực săn bắn của Bách Phượng Sơn, không ở lại nơi này lâu, cho nên hỏi: "Lam Trạm, chúng ta có cần gấp rút đến Bách Phượng Sơn không?"

Lam Vong Cơ nói: "Không gấp".

Thật ra hiện giờ đến cũng là đúng lúc, nhưng chậm một hai ngày mới đến cũng không thành vấn đề.

Nguỵ Vô Tiện cười nheo mắt nói: "Vậy chúng ta ở đây chơi một ngày được không? Ta còn chưa đi dạo ở chỗ này đâu, ta muốn đi dạo phố".

Lam Vong Cơ nói: "Được".

Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Vậy chúng ta tìm một chỗ ăn cơm được không, ta đói rồi, nhìn thử xem có quán nào bán món Hồ Nam không".

Lam Vong Cơ nói: "Được".

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bốn đứa nhỏ theo phía sau, tự động cách ra xa một đoạn, bọn chúng dường như đều nhìn thấy bong bóng màu hồng toả ra xung quanh hai người này ... Rõ ràng không có làm gì quá phận, nhưng lại khiến người ta vô cùng không muốn đứng chung một chỗ ...

Lam Cảnh Nghi vẻ mặt thông cảm nhìn sang Lam Niệm Tích, nói: "Niệm Tích, ngươi cứ như vậy đi theo săn đêm chung với hai người này hả?"

Lam Niệm Tích vốn không muốn nói chuyện với hắn, nhưng chuyện này chọc đúng nỗi lòng của nó, cả khuôn mặt nó như tro tàn nhìn qua, cười lên hai tiếng: "Hơ hơ ..."

Lam Niệm Tích dồng cảm đến mức muốn rơi lệ, mặc dù trước đây khi bọn chúng ở cùng, hai người này cũng đã rất dính nhau, nhưng tốt xấu gì bọn chúng cũng là một nhóm đi cùng nhau, còn có thể nói chuyện với nhau không nhìn đến hai người này, Lam Niệm Tích đây chỉ có một mình, hoàn toàn là một sự tra tấn nha.

Hắn nắm lấy tay Lam Niệm Tích, cực kỳ thông cảm nói: "Ta hiểu ngươi, cực khổ rồi".

Lúc này Kim Lăng cũng đi tới, nắm tay, vẻ mặt cũng đồng cảm như thế: "Cực khổ rồi, cố lên!"

Nói xong cùng Lam Cảnh Nghi đồng loạt nhìn sang Lam Tư Truy, trong mắt có ngọn lửa cháy hừng hực, Lam Tư Truy không còn cách nào khác, cũng đi tới, nắm tay, nói: "Cố, cố lên".

Lam Niệm Tích giống như cuối cùng đã tìm thấy bạn đồng hành có thể dốc bầu tâm sự, siết chặt trở lại những bàn tay đó, vô cùng cảm động nói: "Đúng là huynh đệ!"

Nguỵ Vô Tiện mua một viên kẹo nhai trong miệng, quay đầu lại nhìn thấy mấy đứa nhỏ đang nắm chặt tay nhau ở đó, cọ cọ vào Lam Vong Cơ, vô cùng vui vẻ nói: "Lam nhị ca ca, ngươi xem kìa, bọn nhỏ tình cảm thật tốt".

Lam Vong Cơ hơi gật đầu, "Ừm" một tiếng.

***

Bách Phượng Sơn, khu vực săn bắn.

Đám tiểu bối đều đã đi xếp hàng trong đội kỵ binh, chuẩn bị đi vào khu khán đài, Nguỵ Vô Tiện kéo Lam Vong Cơ, đi vòng qua khu rừng cây tùng, đến trước một thân cây lâu năm.

Nguỵ Vô Tiện hào hứng vội vàng chạy qua, nói: "Lam Trạm Lam Trạm, chính là cây này phải không?"

Lam Vong Cơ ở phía sau hắn, chậm rãi bước theo, nói: "Ừ".

"Ha ha, thế mà vẫn tìm thấy".  Nguỵ Vô Tiện một phát nhảy lên trên cành cây đó, tháo băng quấn cổ tay, cột che mắt lại, dựa vào thân cây, một bộ dáng vẻ nhàn nhã, sau đó khoé môi cong lên, nói: "Ngươi cũng đến đây đi săn?"

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng lưu loát nhún một cái, nhảy lên đến trước mặt Nguỵ Vô Tiện, nắm lấy cổ tay hắn, đè lên thân cây, thân thể dán sát tới, hơi thở phà hết lên mặt, mở miệng nói: "Ta đến săn ngươi".

Cũng không biết có phải mắt hắn bị che không nhìn thấy được nguyên nhân hay không, bình thường hắn ra sức trêu chọc mà Lam Vong Cơ cũng không nói ra được loại câu nói như thế, bây giờ đúng thật là đã tự mình nói.

Không thể không nói, chất giọng trầm thấp thu hút đó, dễ nghe muốn đòi mạng, khiến Nguỵ Vô Tiện nghe thấy mà cảm xúc dâng trào, "Hàm Quang Quân, càng lúc càng có năng lực, còn có thể nói được những lời thế này ư?"

"Ngươi, không thích sao?" Lam Vong Cơ lại lên tiếng.

Nguỵ Vô Tiện nhìn không thấy, các giác quan khác càng trở nên nhạy bén hơn, mùi đàn hương thanh lãnh đó truyền đến, lay động sợi dây cảm xúc trong tim, đôi môi hắn hé mở, khẽ kêu lên: "Lam Trạm ..."

Ngay sau đó, hắn đã bị Lam Vong Cơ đè lên thân cây, tận tình hôn lên.

Hắn chủ động mở miệng, cảm giác được chiếc lưỡi bá đạo của Lam Vong Cơ mạnh mẽ tiến vào, khuấy động một trận trong miệng hắn, quấn lấy lưỡi hắn, ma sát liếm mút trên mặt lưỡi, dùng răng nhẹ nhàng cắn lên. Nguỵ Vô Tiện rất hưởng thủ đáp trả, Lam Vong Cơ hôn càng lúc càng mãnh liệt, liên tục hướng vào trong thăm dò, liếm láp khắp nơi trong khoang miệng, hút lấy nước bọt tràn ra khỏi khoé miệng hắn, mút đến nỗi Nguỵ Vô Tiện không thở được, phải "ưm" một tiếng xin đầu hàng.

Lam Vong Cơ hơi buông hắn ra, nhìn thấy nước bọt trượt xuống khỏi khoé môi hắn, lại dùng lưỡi liếm đi, hôn lên khoé môi. Nguỵ Vô Tiện thở hổn hển một hồi mới bình thường lại, nhưng hai tay bị y giữ chặt, không thể đưa tay ôm lấy y, lại không muốn để người ta đi mất, đành dùng lưỡi câu lấy môi người nọ, Nguỵ Vô Tiện liếm một cái lên môi y, linh hoạt xâm nhập vào bên trong, tìm chiếc lưỡi của Lam Vong Cơ và câu lấy, quấn quýt cùng nhau, đan xen vào nhau, không chịu chia lìa.

Hôn nhau đến mức khó mà tách rời, trong lúc thay đổi góc độ cũng không buông nhau ra, Lam Vong Cơ ra sức gặm cắn đôi môi của hắn, hôn cho đến lúc Nguỵ Vô Tiện mềm nhũn, dục vọng trong lòng cũng hơi rục rịch.

Phát hiện có chút không ổn, tận dụng chút khoảng trống, Nguỵ Vô Tiện lên tiếng kêu y, "Lam, Lam Trạm". Vì nước bọt không thể nuốt kịp, cùng với tiếng nước dinh dính, giọng nói nghe có chút kỳ lạ, Lam Vong Cơ chạm vào cánh môi hắn, đáp lại bằng một tiếng "Hử?".

Hắn hôn đáp trả, hai người ở đó ra sức ngấu nghiến đôi môi của nhau: "Đừng mà, có chút không ổn".

Lam Vong Cơ quả nhiên dừng lại, ôm hắn vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên khăn bịt mắt, "Ừm" một tiếng.

Nguỵ Vô Tiện ở trong lòng y khẽ cười lên, nói: "Nếu hôn tiếp, chúng ta phải đi tìm cái hang động đó á". Cảm thấy thân hình Lam Vong Cơ hơi lay động, hắn lại nói: "Ta cũng muốn đi tìm cái hang động đó, nhưng sợ thời gian không đủ nha".

Lam Vong Cơ ở trên đỉnh đầu hắn, thật lâu sau mới nói: "Không biết xấu hổ".

Nguỵ Vô Tiện ngửa đầu lên, hôn vào cằm y, sau đó hôn dần lên, tìm đến môi y khẽ mổ một cái, nói: "Phải, ta lại không biết xấu hổ, Hàm Quang Quân vừa rồi hơi ngừng lại một chút là nghĩ đi đâu? Sợ là nghĩ đến hồi ức hương diễm nào đó, chắc là lợi dụng lúc ta bịt mắt len lén đỏ tai lên phải không, ha ha".

Lam Vong Cơ quả thật là không thể nghe tiếp được nữa, lại cắn vào đôi môi của hắn, Nguỵ Vô Tiện ăn đau, bất mãn, cắn ngược lại Lam Vong Cơ, hai người cứ thế cắn qua cắn lại, thêm một trận ngấu nghiến nữa. Nguỵ Vô Tiện chỉ có thể phát ra những tiếng rầm rì nhỏ vụn trong vòng tay y, lồng ngực vì thở dồn dập mà phập phồng lên xuống, lòng bàn tay Lam Vong Cơ phủ lên trên, nhẹ nhàng xoa nắn, chạm vào điểm nổi lên phía trước ngực, cách lớp vải áo, dùng đầu ngón tay nhéo lấy và chơi đùa, vừa xoa vừa ấn. Đầu vú bị ma sát vào lớp vải áo, hơi có chút ngứa ngáy, Nguỵ Vô Tiện lẩm bẩm kêu lên: "Ngứa ..."

Thanh âm mềm mại, ngọt ngào như kiểu nũng nịu, đôi môi Lam Vong Cơ càng tăng thêm lực, bàn tay cũng bắt đầu tấn công, nhéo rồi xoa tròn, dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp quầng vú ở giữa ra sức véo giữ, kéo mạnh ra ngoài. Cả người run rẩy, cảm giác không xong chạy tán loạn xuống vùng bụng dưới, Nguỵ Vô Tiện dùng tay yếu ớt đập vào ngực Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ hút lấy nước bọt trong miệng hắn, cắn vào môi dưới, rồi mới luyến tiếc buông ra.

Cuối cùng quậy đủ rồi, Nguỵ Vô Tiện thở hổn hển, đôi môi kiều diễm bị gặm ướt đẫm, đột nhiên muốn nhìn thấy đôi mắt đẹp của hắn, đưa tay miếng vải đen ra, lại cảm thấy lòng bàn tay ấm áp của Lam Vong Cơ đưa tới, phủ lên mắt hắn, sau một lúc, mới bỏ ra. Vì vậy Nguỵ Vô Tiện không hề có cảm giác chói mắt vì ánh nắng sau khi đột ngột khôi phục thị lực, hắn gần như bị hành động nhỏ của Lam Vong Cơ làm cho ấm lòng muốn chết rồi, câu lấy cổ người nọ, lại hôn lên một cái, phà ra hơi thở nóng bỏng lên mặt của y, "Lam Trạm à, hay là chúng ta cứ đi tìm cái hang động đó đi".

Tai Lam Vong Cơ quả nhiên ửng đỏ lên, nói: "Đừng nháo".

Nguỵ Vô Tiện "phụt" một tiếng, khẽ nói: "Hàm Quang Quân vẫn đối xử với ta như thế, ngươi khiến cho ta thành thế này, ta làm sao có thể ra ngoài gặp người khác đây".

Bị y làm như thế, Nguỵ Vô Tiện đương nhiên sẽ nổi lên phản ứng, đầu vú cũng đều đã dựng đứng lên, thẳng ngay trước ngực, cách lớp vải áo là có thể thấy rõ hai điểm nhô lên đó, nhìn vào vô cùng gợi cảm, Nguỵ Vô Tiện trừng mắt liếc qua, "Hàm Quang Quân càng lúc càng có năng lực nha".

Cái liếc mắt đó quá là đáng yêu, Lam Vong Cơ hôn lên khoé mắt hắn, lấy trong túi càn khôn ra một tấm áo choàng, khoác lên người Nguỵ Vô Tiện, che lại sự cám dỗ khiến người ta xấu hổ đó, tấm áo choàng mềm mại, bên trên có thêu những đường thêu vân văn cuộn tròn bằng chỉ tơ màu đen, dưới ánh nắng sáng lấp la lấp lánh, kiểu dáng giống hệt gia bào của Cô Tô Lam thị, nhưng khác màu.

Tấm áo rất là vừa vặn, mặc lên ôm khít vào cơ thể một cách hoàn hảo, Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, nói: "Không nghĩ đến Hàm Quang Quân còn kêu may cho ta một bộ y phục nha, Hàm Quang Quân làm thế nào có số đo của ta vậy?"

Lam Vong Cơ khẽ gật đầu: "Đã đo qua".

Về phần đo như thế nào, đó lại là tiểu tình thú của hai người. Nguỵ Vô Tiện bật cười ha hả, lại hôn một cái, gãi gãi cằm Lam Vong Cơ, "Vậy đến tối chúng ta lại quậy tiếp". Nói xong nhảy xuống khỏi cành cây, nói: "Sắp đến giờ rồi, ta đi đây, Hàm Quang Quân gặp sau".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.