Giọng nói đó to rõ, không hề có tia tức giận nào, thậm chí còn mang theo chút ý cười. Mụ yêu quái theo tiếng nói nhìn sang, tiếp theo tiếng trả lời vừa rồi, cánh cửa cũng đã bị mở ra, một nam tử tuấn tú toàn thân mặc hắc y, hai tay khoanh lại, dựa vào khung cửa, một bộ dáng vẻ nhàn nhã.
Nguỵ Vô Tiện lười biếng dựa vào đó, khoé môi vương ý cười, hỏi: "Nhóc con, cảm thấy thế nào hả?"
Lam Niệm Tích thờ ơ nói: "Ta đói rồi".
"Ha ha ha ha ha ha, ta biết ngay mà, đứa nhóc ngươi khá là ham ăn, không ăn tối chắc đói thê thảm rồi". Nguỵ Vô Tiện còn đang đứng đó cười, hai người này, một người không giống bị trói, một người hoàn toàn không giống đến cứu người, ngược lại giống như người trên phố tán gẫu với nhau vậy, mụ yêu quái nhìn đến nỗi lên cơn bực bội.
Mụ nhìn trái nhìn phải, quan sát người mới đến, cũng chỉ là một Khôn Trạch bình thường hơi cao to một chút, nhìn vẫn là dáng vẻ của một tiểu bạch liễm, không hề có cảm giác là một người nổi tiếng gì đó, nhưng người này có thể tìm đến được đây, cũng không tránh khỏi khiến cho mụ ta cảnh giác, tay nắm chặt lấy con dao đã được mài đến sáng bóng trước đó.
Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, nói với mụ ta: "Ê, mụ già, ta cảm thấy con trai ta nói có lý á, tốt xấu gì ta cũng được gọi là Di Lăng Lão Tổ, ngươi ở Di Lăng trói con trai của ta, thật sự không tốt lắm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-tu-quy-mong-nho-tro-ve/2558915/chuong-37-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.