Chương trước
Chương sau
(Đời trước)

Một thời gian dài, Nguỵ Vô Tiện ngoan ngoãn ở trên Loạn Tán Cương, không đi đâu cả. Hôm nay Ôn Tình nhìn hắn tự mình chuẩn bị một hồi, sau đó bọc mình trong một áo choàng lớn, nên hỏi hắn: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi muốn ra ngoài à?"

Nguỵ Vô Tiện gật gật đầu: "Ừm, có người tìm ta".

Trời trở nên lạnh hơn, hơn nữa vì nguyên nhân thể chất của Nguỵ Vô Tiện, mang thai rất là cực khổ, có lúc thậm chí hắn cảm thấy sắp nôn luôn cả bao tử của mình ra ngoài, phải dựa vào uống thuốc. Ôn Tình lo cho hắn, nên kêu Ôn Ninh đi chung với hắn, chăm sóc cho hắn, Nguỵ Vô Tiện cũng biết thân thể của mình hiện giờ không tốt, nên cũng không cự tuyệt.

Đến thị trấn Di Lăng, quẹo lên quẹo xuống mấy vòng, bọn hắn đi đến một tiểu viện, gõ cửa, Giang Trừng ở bên trong mở cửa ra, đón Nguỵ Vô Tiện đi vào rồi trực tiếp đóng cửa lại. Ôn Ninh ngẩn người vì bị nhốt ngoài cửa, biết Giang Trừng không thích mình, cũng không nói nhiều, mặc dù tỷ tỷ nói hắn không được rời một bước, nhưng nghĩ Giang tông chủ chắc là không sao, nên ngoan ngoãn ở ngoài cửa đợi Nguỵ Vô Tiện.

Trong viện có một người mặc áo khoác trùm đầu đang đợi hắn, nghe thấy giọng hắn, cởi bỏ áo khoác trùm đầu xuống, Giang Yếm Ly một thân hỉ phục đỏ tươi, vô cùng lộng lẫy, cười gọi hắn: "A Tiện!"

"Sư tỷ!" Nguỵ Vô Tiện hết sức vui mừng, hắn đã rất rất lâu rồi không gặp Giang Yếm Ly, "Sư tỷ, người thật là xinh đẹp!"

Hắn đã nghĩ rằng không có cơ hội nhìn thấy Giang Yếm Ly mặc hỉ phục, không ngờ Giang Yếm Ly đặc biệt mặc tới cho hắn xem, ba người họ ngươi một câu ta một câu, Giang Trừng sẽ cãi nhau với hắn, Giang Yếm Ly sẽ mỉm cười dịu dàng, sau đó múc cho hắn món canh sườn hầm củ sen mà hắn thích nhất, mọi thứ dường như trở lại trước kia.

Thực sự, chỉ cần tỷ đệ Giang thị bọn họ đều còn sống, thì hắn cảm thấy mọi thứ trước kia đều chưa từng đi xa.

Món canh sườn hầm củ sen của Giang Yếm Ly là món mà hắn thích nhất, quá là nhớ, ăn liền mấy chén, nhưng không chú ý không được ăn quá no khi mang thai, làm hắn buồn nôn một trận, hắn phải cố gắng lắm mới không để mình nôn ra.

"Nguỵ Vô Tiện, ngươi sao vậy, ăn nhiều một chút cũng không được à?" Giang Trừng thấy sức ăn của hắn không giống trước đây, rất là kỳ quái.

Giang Yếm Ly hơi suy nghĩ một chút, rồi đẩy Giang Trừng ra ngoài, Giang Trừng rất nghe lời tỷ tỷ, không còn cách nào khác, đành đi ra, nhưng Ôn Ninh đang ở ngoài cửa, Ôn Ninh thấy hắn đi ra ngoài, lắp ba lắp bắp chào hắn: "Giang, Giang tông chủ".

Giang Trừng còn lâu mới để ý đến y, hừ một tiếng, bước ra phố đi dạo.

Trong viện chỉ còn lại hai người Giang Yếm Ly và Nguỵ Vô Tiện, Giang Yếm Ly mới hỏi hắn: "A Tiện, có phải ngươi .... có rồi?"

Nguỵ Vô Tiện trước hết ngước mắt lên nhìn sang Giang Yếm Ly, sau đó cúi nhìn xuống gật đầu một cái, đối diện với Giang Yếm Ly, hắn không cách gì nói dối.

"Là ... của ai?" đương nhiên là nàng kinh ngạc, bởi vì Nguỵ Vô Tiện từ sau khi biết mình là Khôn Trạch, đã chỉ lên trời thề rằng sẽ sống thật xuất sắc, tuyệt đối không sinh con cho người nào. Mà giờ đây, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn lại vì ai mà bằng lòng thay đổi?

Nguỵ Vô Tiện không trả lời, Giang Yếm Ly lại hỏi: "Ngay cả ta cũng không thể nói sao?"

"Xin lỗi sư tỷ" Nguỵ Vô Tiện nhìn về phía nàng, ánh mắt tỏ ra cực kỳ nghiêm túc, Giang Yếm Ly – người thực sự hiểu rõ hắn – rất hiếm khi thấy hắn như thế này: "Ta không thể nói, ta không muốn liên luỵ y".

Thân phận Nguỵ Vô Tiện bây giờ, là kẻ thù chung của bách gia, cũng vì muốn bảo vệ bọn họ nên mới giả vờ đoạn tuyệt với Giang Trừng, Giang Yếm Ly sao lại không hiểu. Nghĩ chắc chắn trong lòng Nguỵ Vô Tiện, người đó cũng quan trọng không kém gì bọn họ, cho nên Nguỵ Vô Tiện mới không chịu nói ra.

Nàng nhẹ nhàng xoa đầu Nguỵ Vô Tiện, dịu dàng nói: "A Tiện không muốn nói thì không nói, sư tỷ mãi mãi ủng hộ mọi quyết định của ngươi".

Năm đó vào đêm đầu tiên đến Vân Mộng, thiếu nữ nhỏ bé nửa đêm cầm đèn, đến dưới gốc cây tìm hắn, cũng nói dịu dàng giống vậy với hắn, sự ấm áp khiến hắn không biết phải làm sao, bất giác đôi mắt đỏ hoe.

Nguỵ Vô Tiện ôm Giang Yếm Ly, trong vòng tay nàng, giải toả mọi cảm xúc ức chế bấy lâu nay.

Tạm biệt hai người, Nguỵ Vô Tiện đi vòng vòng trên con phố dài của Di Lăng, thấy sắc trời dần tối, Ôn Ninh nhắc nhở hắn: "Nguỵ, Nguỵ công tử, không còn sớm nữa, tối, tối sẽ lạnh, tỷ tỷ kêu chúng ta trở về sớm".

"Ừ, chút nữa". Nguỵ Vô Tiện không hề để ý đến những lời Ôn Ninh nói, cứ ngóng nhìn trên con phố dài.

Lúc nãy Ôn Ninh đã cảm thấy có gì đó không đúng, Nguỵ Vô Tiện không chỉ đơn thuần đi dạo mua sắm giống như mọi khi, nên hỏi hắn: "Công, công tử, ngươi đang, tìm, tìm ai đúng không".

Nguỵ Vô Tiện khựng lại một chút, mới đáp: "Không có", rồi lại ngừng một chút, nói: "Đi thôi, trở về".

"Hả?" Ôn Ninh không hiểu tại sao đột nhiên lại muốn trở về, Nguỵ Vô Tiện liếc nhìn y một cái: "Ngươi ôm chén canh này trên tay nãy giờ, không mệt à?"

Đó là món canh hồi nãy Giang Yếm Ly mang cho bọn hắn, cũng tiện thể múc cho Ôn Ninh một chén, Ôn Ninh chưa từng nghĩ còn có người nhớ tới y, thậm chí còn múc cho y một chén canh nóng, mặc dù mình không thể ăn, nhưng cũng muốn giữ lại phần ấm áp này.

Y nói: "Ta, ta muốn cầm, cầm về cho A Uyển".

Điều kiện trên Loạn Tán Cương không tốt, hiện giờ lại vào đông, thu hoạch mùa màng càng trở thành vấn đề, làm khổ tiểu bằng hữu. Lời Ôn Tình nói lúc đầu là sự thật, Loạn Tán Cương xác thật không đủ điều kiện để nuôi con, cũng không biết sau khi đứa bé ra đời, sẽ thế nào, nhưng kêu hắn bỏ đứa bé này, hắn thật sự là không làm được.

Hắn thở dài một hơi, lại ngóng nhìn con phố dài lần cuối cùng, nói: "Được rồi, đi về thật đây".

Từ lần cuối cùng gặp Lam Vong Cơ, đã gần ba tháng trôi qua, nghĩ có lẽ công việc của Lam Vong Cơ ở khu vực gần đó hẳn là đã giải quyết xong rồi nhỉ, vậy càng không có cơ hội tình cờ gặp lại lần nữa.

Nhưng nửa tháng sau, hắn lại gặp Lam Vong Cơ.

Lúc Lam Vong Cơ đi vào, Nguỵ Vô Tiện đang ngồi trên phiến đá làm phát minh nhỏ của mình, trời đã trở lạnh, Ôn Tình sợ hắn cảm lạnh, rải một lớp cói dày trên phiến đá, ngồi lên vừa mềm mại vừa ấm áp.

Lúc hắn làm việc gì cũng luôn tập trung tinh thần, nghe thấy có tiếng người bước vào, đầu cũng không ngẩng lên, tự nghĩ không phải Ôn Tình thì là Ôn Ninh, hỏi: "Lại đến giờ uống thuốc rồi phải không?"

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.

Tiếng ừm quen thuộc đó, Nguỵ Vô Tiện suýt chút nữa cho là mình nghe nhầm, quay đầu nhìn qua, Lam Vong Cơ tay cầm chén thuốc, đứng sau lưng hắn.

Doạ Nguỵ Vô Tiện sợ đến mém rớt khỏi phiến đá, may mà hắn nhanh tay lẹ mắt chụp lấy chiếc bàn đá ở bên cạnh. Hắn khá kinh ngạc kêu lên: "Lam Trạm?"

Lam Vong Cơ lại "Ừm" một tiếng, đưa chén thuốc qua cho hắn, "Ôn Tình nói thuốc của ngươi".

Mỗi lần y gặp Nguỵ Vô Tiện, đều có cảm giác Nguỵ Vô Tiện dường như gầy đi một chút, lúc này mặc áo khoác ngoài, rộng thùng thình đến mức có thể nhét thêm được một người nữa, y nhíu mày hỏi hắn: "Nguỵ Anh, ngươi bị bệnh à?"

"Không, không có" Nguỵ Vô Tiện vô thức kéo chiếc áo khoác to rộng bọc kín lại, đặc biệt chú ý che kín phần bụng dưới, lại nói: "Bệnh vặt, Ôn Tình làm quá lên thôi mà."

Nói rồi cầm chén thuốc lên uống, thuốc vào miệng, vị đắng khiến Nguỵ Vô Tiện nhăn mặt.

Uống xong, Lam Vong Cơ lại cầm lấy cái chén, Nguỵ Vô Tiện thật sự nhịn không nổi, hỏi y: "Lam Trạm, tại sao ngươi đến đây?"

"Săn đêm đi ngang qua, thuận đường ghé thăm ngươi" Lam Vong Cơ bình đạm nói.

"Ồ" Nguỵ Vô Tiện rũ mắt, nhìn vào bụng mình, hiện giờ chỗ đó còn chưa phồng lên lắm.

Thời gian mang thai của nam tử Khôn Trạch tương đối ngắn, đại khái nửa năm là có thể sinh, hắn hiện giờ đã được ba tháng, vùng bụng không quá lộ rõ, dùng áo khoác rộng vẫn có thể che được, nhưng qua một thời gian nữa, sẽ càng lúc càng to ra, hoàn toàn không thể che giấu được nữa.

Vì vậy cho dù thế nào Lam Vong Cơ cũng không thể đến đây nữa.

Hắn nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì đã kiên quyết hạ quyết tâm, hắn nói: "Lam Trạm, sau này ngươi đừng đến đây nữa".

Lời nói này khiến trái tim Lam Vong Cơ nguội lạnh xuống theo, nhưng vẫn kiên trì nói: "Vào đông rồi, ta chỉ muốn đến thăm ngươi".

"Hàm Quang Quân!" Giọng của Nguỵ Vô Tiện cao lên không ít, "Tin hương của ngươi khiến ta chịu không nổi! Ta không muốn lại tiếp tục bị kỳ mưa móc chi phối nữa!"

Cả hai cùng trầm mặc một hồi, Nguỵ Vô Tiện thở ra một hơi dài, dịu giọng nói: "Đồng ý với ta, đừng đến nữa".

Lam Vong Cơ mím chặt môi, thật lâu sau, mới cố gắng hết sức mở miệng nói: "Ta biết rồi". Nguỵ Vô Tiện vẫn luôn quấn chặt chiếc áo khoác của mình, gầy yếu đến mức giống như đụng một cái sẽ ngã, Lam Vong Cơ nhìn thấy cực kỳ đau lòng, nếu như có thể, y thực sự rất muốn ôm lấy hắn. Nhưng trước sau y vẫn không dám bước lên một bước đó, suy nghĩ cứ lẩn quẩn ở đáy lòng, cuối cùng vẫn nói: "Vậy ta đi đây ... Nguỵ Anh, ngươi ăn uống cho tốt".

Nói xong quay người rời đi, lúc nói chuyện hồi nãy, cả quá trình Nguỵ Vô Tiện đều không dám nhìn về phía Lam Vong Cơ, nhưng sau khi người đó quay đi, thì cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng y, cho đến khi cả thân hình biến mất hẳn trong tầm mắt của hắn.

Hắn nghĩ, tạm biệt Lam Trạm. Lần này là thực sự không bao giờ gặp lại nữa.

Sau đó hắn thẫn thẫn thờ thờ nằm dài trên bàn đá, phiến đá lạnh ngắt, cũng không lạnh bằng trái tim hắn, hắn cũng không còn tâm trạng làm phát minh nhỏ gì đó nữa. Bụng ẩn ẩn hơi rung động, hắn sờ lên, lẩm bẩm một câu: "Nhóc con, ngươi đang phản đối ta đuổi phụ thân ngươi đi phải không, lại còn đá ta nữa, đợi ngươi ra đời ta sẽ đánh ngươi một trận".

Lát sau Ôn Tình đi vào, để một chiếc hộp gỗ nhỏ trước mặt hắn, hắn ngước mắt nhìn, là một hộp hạt sen phơi khô. Nguỵ Vô Tiện lập tức ngồi bật dậy, hỏi nàng: "Hạt sen ở đâu ra?"

Ôn Tình nhướng mày, nói: "Vị đó của nhà ngươi gửi đến, còn rất nhiều nữa chứ, không được ham ăn quá".

Biết hắn thích ăn hạt sen, nhưng mùa này không thể tìm được hạt sen tươi, cho nên Lam Vong Cơ mua mang đến cho hắn một hộp lớn hạt sen phơi khô.

Ôn Tình lại khoác lên người hắn một chiếc áo khoác bông to rộng màu đen, chất vải mềm mịn, bông thật dày, chỗ cổ áo còn dùng lông thú làm thành một cổ áo bằng lông, mùa đông mặc vào nhất định sẽ kín gió và ấm áp.

Nguỵ Vô Tiện hơi trợn mắt, Ôn Tình lại nói: "Lam Vong Cơ tặng một đống quần áo mùa đông và than củi, còn có lương khô, còn có rượu mà ngươi mong nhớ muốn chết, xin ta chăm sóc ngươi thật tốt".

Chính là vừa rồi, Lam nhị công tử nhất mực giữ lưng thẳng tắp, trân trọng hành lễ với nàng, nói: "Nguỵ Anh thể hàn, mùa đông sợ lạnh, mong Ôn cô nương để ý nhiều một chút".

Nàng không khỏi thương tiếc, một nam nhân tốt như vậy, làm thế nào lại gặp phải cái tên Nguỵ Vô Tiện vô lương tâm chứ, nàng đều nhìn không nổi nữa, lại nói: "Ngươi xem Lam Vong Cơ đối với ngươi thực sự không tệ, ngươi thật không đi với y à?"

Nguỵ Vô Tiện bỏ một hạt sen vào miệng, thờ ơ nói: "Không đi. Vân Thâm Bất Tri Xứ ta ở không quen".

Lại chọc cho Ôn Tình tức giận bỏ đi. Nhưng nhân sen đắng ngắt, nào có ai biết.

Nhờ những đồ tiếp tế Lam Vong Cơ mang đến, mà nhóm người bọn họ trên Loạn Tán Cương, an ổn qua được những ngày đông lạnh giá. Nguỵ Vô Tiện cũng nhờ vậy vượt qua thai kỳ một cách bình an, đến mùa xuân, tiết trời mưa nhiều, vào một ngày mưa to mù trời, Nguỵ Vô Tiện sinh ra một bé trai.

Ôn Tình tắm rửa cho em bé, bao kín lại, ẵm qua đưa cho hắn, giọng điệu rất là hưng phấn: "Là tiểu công tử, sinh ra rất tốt!"

Nguỵ Vô Tiện đón lấy, sau khi sinh còn yếu ớt, hắn gần như phải cố hết sức mà ôm vào lòng. Đứa bé trắng trẻo mập mạp, được bọn hắn dưỡng ở trong bụng rất tốt, đôi mắt to mở ra, con ngươi rất nhạt nhìn hắn lom lom, giống hệt đôi mắt của Lam Vong Cơ, hắn nhìn đến thoáng ngẩn người ra.

Ôn Tình lại nói: "Thế này không thể giấu được, vừa nhìn đôi mắt là biết con ai. Ngươi định làm thế nào?"

"Giấu không được thì khỏi giấu thôi, các ngươi cũng sẽ không nói ra ngoài". Vẻ mặt Nguỵ Vô Tiện tỏ ra thoải mái, hắn cũng chưa bao giờ phủ nhận đứa bé là của Lam Vong Cơ, với điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng đến Lam Vong Cơ, ngược lại hắn không có lý do gì để không thừa nhận cả.

Nhưng đứa bé ở trong vòng tay hắn chẳng bao lâu, thì lập tức gào khóc lên, nhưng Nguỵ Vô Tiện làm thế nào cũng không dỗ được, hắn đành cầu cứu Ôn Tình.

Ôn Tình nói: "Không có cách nào, con của Khôn Trạch vừa sinh ra, ít nhất trước khi đầy năm sẽ có nhu cầu cấp thiết tìm kiếm tin hương của cha mẹ, chúng ta ở đây chẳng có một Càn Nguyên nào, ta không làm gì được. Lúc đó ta đã nói với ngươi, nuôi không được."

Nghe nàng nói lời này, Nguỵ Vô Tiện lật gối đầu của mình lên, lục lọi trong một cái túi càn khôn, lấy từ đó ra một chiếc áo khoác dài, trắng như tuyết, bên trên có thêu vân văn cuộn tròn, Nguỵ Vô Tiện dùng tấm áo đó quấn đứa bé lại, đứa bé nín khóc ngay lập tức, chớp chớp đôi mắt nhạt màu nhìn hắn, dễ thương không tả được.

Sau đó hắn mỉm cười với Ôn Tình, "Nhìn nè, cái này cũng được".

"Ngươi nói được là được" Ôn Tình cũng không muốn nhiều lời, lại nói: "Ngươi cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi". Nói xong đi ra ngoài.

Nguỵ Vô Tiện đặt đứa bé bên cạnh chiếc gối, chiếc áo khoác toả ra mùi đàn hương nhàn nhạt, mùi hương này luôn khiến hắn an tâm, hiện giờ cũng làm cho con hắn an tâm giống vậy. Nhìn đứa bé dần dần ngủ thiếp đi, thầm nói: Thật tốt, đứa nhóc này lớn lên giống Lam Trạm, sau này nhất định sẽ là một soái ca.

Đợi nó lớn rồi, nếu tính cách giống Lam Vong Cơ, sẽ cho nó mặc bạch y, đoan phương nhã chính, nếu giống mình, thì cho nó mặc hắc y, cũng sẽ khí thế hiên ngang. Miễn là khuôn mặt giống Lam Vong Cơ, nhất định thế nào cũng đẹp trai.

Nghĩ một hồi, hắn không khỏi cong khoé môi cười lên: "Nhóc con, ngươi phải bình bình an an, mau ăn chóng lớn nha".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.