(Đời này)
Trên cổ tay truyền đến một cảm giác mát lạnh, kéo ý thức của Nguỵ Vô Tiện ra khỏi giấc mơ, hắn từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Lam Vong Cơ ngồi bên mép giường, y đang bôi thuốc lên vết bầm do bị trói bởi mạt ngạch.
Giống như giấc mơ dài đằng đẵng mới vừa rồi của hắn, rất nhiều rất nhiều lần, Lam Vong Cơ luôn ở bên cạnh, an an tĩnh tĩnh đợi hắn tỉnh lại, chưa từng nghĩ đến khi nào thì hắn mới tỉnh lại.
Trong lòng ấm áp, hắn giả vờ uỷ khuất nói: "Hàm Quang Quân, ngươi sau khi uống say chẳng còn lịch sự nha".
Lam Vong Cơ không thèm nhấc mắt lên: "Tự làm tự chịu".
Hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi trước giờ vẫn mềm mại của Lam Vong Cơ, nghĩ rằng Lam Trạm càng ngày càng đẹp trai, cũng càng ngày càng hấp dẫn chết người. Lại hỏi y: "Lam Trạm, ngươi thực sự không nhớ mình đã làm những gì lúc say hả?"
"Không nhớ".
Vì vậy y sẽ không nhớ tối hôm qua Nguỵ Vô Tiện lại cợt nhả với y, điều này khiến Nguỵ Vô Tiện cảm thấy có chút may mắn, nhưng lại cũng cảm thấy có chút đáng tiếc.
"Đúng rồi, trên bàn có một lá thư, tối hôm qua ngươi say quá, ta nhận giùm ngươi". Hắn mở miệng đổi đề tài, nếu không hắn cảm thấy mình sẽ dán mắt mãi vào đôi môi của Lam Vong Cơ, không dời đi được.
Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, "Xem rồi".
Lại một hồi im lặng nữa, Nguỵ Vô Tiện thật sự không chịu nổi bầu không khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-tu-quy-mong-nho-tro-ve/2558839/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.