Lam Vong Cơ cũng chú ý thấy, Nguỵ Vô Tiện mệt mỏi, để thân thể nằm nghiêng, huyệt khẩu bị làm đến đỏ rục, nhất thời chưa khép lại được, phần thịt mềm bên trong hơi lộ ra, còn có thể nhìn thấy rõ ràng vách thịt non mềm ở bên trong. Mà từ huyệt khẩu đang mở to đó, một dòng tinh dịch đặc sệt từ từ chảy ra ngoài, trượt xuống theo rãnh bẹn.
Theo lý mà nói cung khang của Nguỵ Vô Tiện đáng lẽ sẽ tự động đóng lại, giữ tinh dịch của y ở lại bên trong, có thể làm giảm các triệu chứng của kỳ mưa móc, bây giờ cung khẩu của hắn lại tự động mở ra, để tinh dịch lọt ra ngoài, chỉ có một cách giải thích.
Nguỵ Vô Tiện nước mắt lưng tròng nhìn về phía Lam Vong Cơ, hai bên gò má đỏ bừng, đôi môi bị hôn đến sưng đỏ khẽ nói: "Lam Trạm, ta còn muốn ..."
Nguỵ Vô Tiện cưỡng chế đè nén kỳ mưa móc quá lâu, hôm nay bộc phát ra, thân thể không dễ dàng đạt thoả mãn, căn bản không kiểm soát được sự thèm khát, chỉ mong muốn cùng Càn Nguyên tận lực giao hoan.
Hắn lại ngửi thấy mùi đàn hương của Lam Vong Cơ, hít một hơi thật sâu, trái tim lại đập loạn xạ không thể khống chế. Nguỵ Vô Tiện chỉ đành siết nhăn nhúm tấm trải giường, cắn chặt môi dưới, mong làm cho mình dễ chịu hơn một chút.
Lam Vong Cơ đi tới nhẹ nhàng vuốt ve môi dưới của hắn, đề phòng hắn cắn bị thương chính mình, hỏi hắn: "Nguỵ Anh, rất khó chịu sao?"
Dịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-tu-quy-mong-nho-tro-ve/2558837/chuong-15-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.