Lam Vong Cơ cũng chú ý thấy, Nguỵ Vô Tiện mệt mỏi, để thân thể nằm nghiêng, huyệt khẩu bị làm đến đỏ rục, nhất thời chưa khép lại được, phần thịt mềm bên trong hơi lộ ra, còn có thể nhìn thấy rõ ràng vách thịt non mềm ở bên trong. Mà từ huyệt khẩu đang mở to đó, một dòng tinh dịch đặc sệt từ từ chảy ra ngoài, trượt xuống theo rãnh bẹn.
Theo lý mà nói cung khang của Nguỵ Vô Tiện đáng lẽ sẽ tự động đóng lại, giữ tinh dịch của y ở lại bên trong, có thể làm giảm các triệu chứng của kỳ mưa móc, bây giờ cung khẩu của hắn lại tự động mở ra, để tinh dịch lọt ra ngoài, chỉ có một cách giải thích.
Nguỵ Vô Tiện nước mắt lưng tròng nhìn về phía Lam Vong Cơ, hai bên gò má đỏ bừng, đôi môi bị hôn đến sưng đỏ khẽ nói: "Lam Trạm, ta còn muốn ..."
Nguỵ Vô Tiện cưỡng chế đè nén kỳ mưa móc quá lâu, hôm nay bộc phát ra, thân thể không dễ dàng đạt thoả mãn, căn bản không kiểm soát được sự thèm khát, chỉ mong muốn cùng Càn Nguyên tận lực giao hoan.
Hắn lại ngửi thấy mùi đàn hương của Lam Vong Cơ, hít một hơi thật sâu, trái tim lại đập loạn xạ không thể khống chế. Nguỵ Vô Tiện chỉ đành siết nhăn nhúm tấm trải giường, cắn chặt môi dưới, mong làm cho mình dễ chịu hơn một chút.
Lam Vong Cơ đi tới nhẹ nhàng vuốt ve môi dưới của hắn, đề phòng hắn cắn bị thương chính mình, hỏi hắn: "Nguỵ Anh, rất khó chịu sao?"
Dịu dàng đến mức khiến Nguỵ Vô Tiện ngoan ngoãn gật gật đầu, há miệng ngậm lấy ngón tay của y, chiếc lưỡi mềm mại khẽ liếm đầu ngón tay y, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Tiếng ừ này rơi vào trong tai Lam Vong Cơ, giống như một chú mèo con nhõng nhẽo, mềm mại đi vào trong lòng y, y cúi đầu xuống, khẽ khàng đặt một nụ hôn lên trán Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện không biết hôm nay Lam Vong Cơ như thế nào, dịu dàng đến mức sắp làm cho hắn rơi nước mắt.
Lam Vong Cơ trở lại giường, ở tư thế này, nâng một chân Nguỵ Vô Tiện đặt lên vai mình, đưa dương vật lại bắt đầu cứng lên của mình, đi vào huyệt khẩu vẫn còn mềm lỏng của hắn. Một ít tinh dịch chưa chảy ra, lại bị Lam Vong Cơ chặn trở về, theo động tác ra vào của y, phát ra tiếng nước khiến người ta xấu hổ.
Nguỵ Vô Tiện cảm nhận rõ ràng mạch đập của tính khí bên trong người mình, tận tình vặn vẹo mông để nghênh đón động tác của y, thoải mái đến nỗi trong đầu trống rỗng trắng xoá, chỉ có thể chìm đắm trong cảm giác kích thích mà Lam Vong Cơ mang lại cho hắn.
Mùi hương toả ra sau gáy thật dụ người, Lam Vong Cơ hôn rồi lại hôn lên chỗ da thịt nóng hổi đó, chỉ cần cắn xuống, Nguỵ Vô Tiện sẽ thuộc về y, nhưng y trước sau vẫn mạnh mẽ nhẫn nhịn không cắn xuống.
Nguỵ Vô Tiện không giống với những Khôn Trạch bình thường khác, hắn có lý tưởng, có hoài bão, xác định rõ và làm những gì bản thân muốn làm, tuỳ ý lại tiêu sái, y thích nhất một Nguỵ Vô Tiện như thế, chỉ cần Nguỵ Vô Tiện không gật đầu, y sẽ không nỡ dùng bất kỳ phương thức nào để ràng buộc hắn. Vì vậy chỉ có thể ôm hắn thật chặt, như thể muốn dung nhập vào trong máu thịt mình, gọi tên hắn, hết lần này đến lần khác, "Nguỵ Anh, Nguỵ Anh ...."
Nguỵ Vô Tiện ôm ngược lại y, nhắm mắt lại hôn lên môi y, thời khắc này hắn không muốn nghĩ đến bất kỳ điều gì, chỉ muốn cảm nhận Lam Vong Cơ thật rõ ràng.
Bọn hắn quấn quýt cùng nhau, không biết làm bao nhiêu lần, chỉ cần Nguỵ Vô Tiện muốn, Lam Vong Cơ sẽ cho, cho đến khi cuối cùng Nguỵ Vô Tiện thoả mãn, khoá chặt cung khẩu không mở ra nữa, Lam Vong Cơ mới ôm lấy hắn, để hắn yên tâm chìm vào giấc ngủ.
***
Nguỵ Vô Tiện ngủ đến giờ ngọ hôm sau mới dậy, cả người như bị vắt kiệt, tay cũng không nhấc lên nổi.
Thấy hắn tỉnh rồi, Lam Vong Cơ bước đến kiểm tra trán hắn, xác nhận nhiệt độ bình thường, mới lấy quần áo qua mặc cho hắn. Thân thể tất nhiên đã được Lam Vong Cơ tắm rửa qua, sạch sẽ khô ráo, Nguỵ Vô Tiện sờ sờ mũi, nhận quần áo, nói: "Ta tự mặc".
Nhưng Lam Vong Cơ kiên trì muốn mặc cho hắn, Nguỵ Vô Tiện thật sự rất mệt, không muốn tranh giành với y, để cho y mặc quần áo cho mình thật là nghiêm chỉnh gọn gàng. Chưa xong, Lam Vong Cơ còn đặc biệt kéo cao cổ áo của hắn, che giấu thật kín những dấu vết do mình để lại trên cổ hắn, rồi mới hài lòng buông tay, sau đó cầm sợi dây cột tóc màu đỏ của Nguỵ Vô Tiện đưa qua.
"Cái này ta tự làm" Nguỵ Vô Tiện cầm lấy sợi dây cột tóc, hắn thật sự không còn mặt mũi nào để có thể tiếp nhận việc Lam Vong Cơ hầu hạ hắn, Lam Vong Cơ cũng không giành với hắn, đứng bên cạnh xem hắn túm đại hai phần tóc hai bên ra phía sau rồi cột lại một cách tuỳ ý.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lam Vong Cơ vẫn chậm chạp mở miệng hỏi hắn: "Nguỵ Anh, ngươi thật sự không cùng ta trở về Cô Tô sao?"
Tay cột tóc của Nguỵ Vô Tiện khựng lại, xưa nay hắn chưa bao giờ nghiêm túc, trực tiếp trả lời câu hỏi này của Lam Vong Cơ, hắn định thần lại rồi nói: "Ngươi biết là ta sẽ không đi".
Lúc này, hắn mới nhận ra mình đã làm rất nhiều chuyện quá phận đối với Lam Vong Cơ. Nếu nói trước đây, đúng thật là hắn câu dẫn Lam Vong Cơ, nhưng Lam Vong Cơ vì nhân nghĩa muốn kết hôn, hắn cũng có thể chịu trách nhiệm mà gả đi. Nhưng hiện giờ, khả năng hắn đến Cô Tô căn bản là bằng không, vậy mà còn quấn lấy Lam Vong Cơ làm việc đó, không phải chứng tỏ muốn Lam Vong Cơ mang tiếng bất nhân bất nghĩa hay sao.
Hắn âm thầm thề trong lòng, đây thực sự là lần cuối cùng.
Lam Vong Cơ không nói thêm gì nữa, hai người trầm mặc một hồi. Đợi sau khi Nguỵ Vô Tiện bước chân lảo đảo đứng lên, Lam Vong Cơ bước tới đỡ hắn, chỉ nói: "Ta đưa ngươi về".
Lần này, Nguỵ Vô Tiện không mời Lam Vong Cơ lên núi, cả hai chia tay ở dưới chân núi, Nguỵ Vô Tiện cũng vội vàng chạy lên núi như bỏ trốn, Lam Vong Cơ nhìn theo bóng lưng của hắn, cho đến khi hắn đi vào trong rừng, hoàn toàn không nhìn thấy người nữa, thì mới từ từ rời đi.
***
Ôn Tình nổi cơn tam bành mắng hắn một trận: "Ngươi qua hôm sau mới trở về cũng không thèm nói một tiếng, không biết chúng ta sẽ lo lắng hay sao! Ngươi chết bằm ở chỗ nào vậy?"
Tự biết mình sai, Nguỵ Vô Tiện cũng không dám phản bác, "Ta cùng bạn đi uống rượu". "Lam Vong Cơ đến à?"
Ôn Tình một bộ tỏ vẻ như chuyện đương nhiên, Nguỵ Vô Tiện thấy không vui, nói: "Làm sao ngươi biết là y?"
Ôn Tình trợn mắt nhìn hắn, nói: "Hiện giờ ngoại trừ Lam Vong Cơ còn có ai dám quan tâm tới ngươi?"
Lời nàng nói là sự thật, trước đây Nguỵ Vô Tiện là công tử danh môn thế gia, được bao nhiêu người vây quanh, những người đó bây giờ lo tránh đi thật xa, làm gì còn có bạn bè nào.
Nguỵ Vô Tiện bĩu môi, nói: "Ta mệt quá, ta muốn ngủ một lát".
Ôn Tình liếc nhìn phần cổ thấp thoáng sau lớp cổ áo, lại hỏi một câu: "Ngươi, ngươi có mang thuốc không đó?"
"Có mang, có mang" Nguỵ Vô Tiện trả lời nàng, rồi đi đến phiến đá mà bình thường hắn vẫn ngủ, Ôn Tình thấy bộ dạng đó của hắn, thực sự cảm thấy hắn rất mệt, cũng không nói nhiều nữa, đi ra ngoài.
Nguỵ Vô Tiện không lừa Ôn Tình, hắn lừa Lam Vong Cơ. Thanh Tâm đan lúc nào cũng mang theo, để trong túi càn khôn mà hắn chuẩn bị để đựng khoai tây, nhưng mà lúc đó hắn quá mong nhớ Lam Vong Cơ, hít mùi đàn hương dễ chịu đó, trong đầu chỉ nghĩ đến cảm giác lúc Lam Vong Cơ hung hăng thao hắn, ma xui quỷ khiến mà bịa chuyện.
Hắn đưa tay sờ bụng dưới của mình, vẫn có thể cảm thấy chất dịch chứa đầy trong cung khang đang chuyển động, hắn nhắm mắt, thở dài thật sâu một hơi.
Hắn mắng chửi trong lòng: Nguỵ Vô Tiện, ngươi thật sự là một tên khốn nạn bị sắc dục mê hoặc.
Một thời gian sau, Nguỵ Vô Tiện hiếm thấy lanh lợi an phận trở lại, cũng không ầm ĩ đòi xuống núi mua đồ nữa, hàng ngày ở Loạn Tán Cương làm những phát minh nhỏ của mình. Ôn Tình cực kỳ nghi ngờ mấy hành vi kỳ quái này của hắn, Nguỵ Vô Tiện chỉ nói rằng trời quá nóng, không muốn di chuyển.
Đúng thật là trời rất nóng, tuy đã vào thu một thời gian rồi, nhưng nắng gắt cuối thu ở Di Lăng vẫn rất lợi hại, nhiệt độ không khá hơn ngày hè chói chang một chút nào, gần đây càng nóng khiến cho Nguỵ Vô Tiện hoa mắt chóng mặt, tức ngực buồn nôn.
Thấy thân thể hắn không khoẻ, sợ hắn bệnh nặng khó chữa, Ôn Tình phải bắt mạch cho hắn.
"Thật ra không cần đâu, thân thể ta rất khoẻ, từ nhỏ đã rất ít khi sinh bệnh, cho dù bệnh cũng sẽ hết rất nhanh." Nguỵ Vô Tiện ngại phiền, lời hắn nói cũng là sự thật. Nghĩ chắc chỉ là say nắng do trời nóng, một đại nam nhân thế này thì có cái gì mà chẩn đoán.
Ôn Tình phớt lờ hắn, kéo tay hắn qua, "Có diệu thủ thần y ta ở đây mà ngươi không dùng, có phải là không cho ta mặt mũi rồi không".
Thật sự cản không được Ôn Tình, chỉ đành phối hợp với nàng. Nhưng Ôn Tình chẩn bệnh xong, vẻ mặt phức tạp nhìn hắn, lại bắt mạch cho tay kia của hắn, cả hai tay đều đã bắt mạch xong, sắc mặt Ôn Tình càng thêm kỳ quái.
Nguỵ Vô Tiện kỳ lạ hỏi nàng: "Sao vậy? Không phải ta mắc bệnh nan y gì đó chứ?"
Ôn Tình há miệng, nhưng một lời cũng không nói ra được lại ngậm miệng lại, sắc mặt biến đổi, cuối cùng mới mở miệng: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi mang thai rồi".
Nguỵ Vô Tiện kinh ngạc há hốc mồm.
Ôn Tình nói tiếp: "Đã hơn một tháng rồi". Nàng nhớ lại những dấu vết thấp thoáng nhìn thấy trên cổ Nguỵ Vô Tiện, quả nhiên không phải nhìn nhầm, thực sự là dấu hôn.
Lần này Nguỵ Vô Tiện trực tiếp bị doạ đến nỗi ngồi phệt xuống phiến đá, Ôn Tình sợ hắn té ngã, vội vàng bước qua đỡ hắn, nhưng biểu hiện của Nguỵ Vô Tiện thật sự không khá hơn Ôn Tình lúc nãy bao nhiêu.
"Đừng sợ, phát hiện sớm, có ta ở đây, bây giờ bỏ đi sẽ không ảnh hưởng gì có hại cho thân thể". Nguỵ Vô Tiện đầy mặt chấn động nhìn nàng, Ôn Tình lại nói: "Vẻ mặt này của ngươi là sao, bộ ngươi muốn sinh nó ra sao".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Không phải là không thể".
Ôn Tình trực tiếp nói thẳng với hắn: "Ngươi điên rồi hả? Ở đây làm sao có đủ điều kiện để nuôi một đứa bé?"
"Không thử sao biết" thái độ Nguỵ Vô Tiện rất kiên quyết, những ngày ở đây cho đến giờ, Ôn Tình cũng có một số hiểu biết nhất định đối với hắn, Nguỵ Vô Tiện đã kiên trì muốn làm gì, thì sẽ không dễ dàng thay đổi.
Nói xong hắn lại điềm nhiên như không ngồi xuống đất, làm mấy cái phát minh nhỏ của hắn. Ôn Tình thấy bộ dạng hắn không muốn đề cập chuyện này, nên cũng không tiện nói thêm gì, đi ra ngoài, lát sau mang một chén thuốc đến cho hắn.
Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt khó hiểu, Ôn Tình nói: "Thuốc an thai".
Nhưng Nguỵ Vô Tiện rất ghét mùi thuốc, mặt mày đau khổ, "Không uống có được không?"
Hắn vốn là Khôn Trạch khiếm khuyết, có thể mang thai đã là một kỳ tích, hơn nữa hắn tu quỷ đạo âm khí quá nặng, đối với thân thể có ảnh hưởng nhất định, sợ thai khí bất ổn, Ôn Tình mới ra ngoài nấu thuốc cho hắn, "Mấy tháng đầu đặc biệt quan trọng, nếu ngươi muốn sinh con, thì phải uống thuốc đàng hoàng".
Không còn cách nào khác, Nguỵ Vô Tiện gần như bóp mũi uống một hơi hết chén thuốc, sau khi uống xong, Ôn Tình lại hỏi hắn, "Ngươi có định nói cho Lam Vong Cơ không?"
May mà nàng hỏi sau khi Nguỵ Vô Tiện uống thuốc xong, nếu không Nguỵ Vô Tiện nhất định phun hết ra ngay tại chỗ, lúc này chỉ là lỡ tay làm rơi cái chén, "Ngươi ..."
"Ta làm sao? Tại sao ta biết là của Lam Vong Cơ hả?" Ôn Tình khoanh tay trước ngực, nhìn hắn với ánh mắt đầy thâm thuý, "Ngươi cũng không nhìn xem ngươi và Lam Vong Cơ nói chuyện cái kiểu gì, kẻ ngốc mới không nhìn ra". Nghĩ một hồi nàng lại nói: "Hay là ngươi nói với y, đi cùng y, đứa bé là của y, Lam Vong Cơ hẳn là sẽ muốn".
Nguỵ Vô Tiện "phụt" một tiếng, cũng không dám tỉ mỉ hỏi lúc hắn và Lam Vong Cơ nói chuyện là cái kiểu gì, chỉ cảm thấy Ôn Tình thật sự là một nữ nhân đáng gờm, nên cười nói: "Ôn Tình tỷ, ta quan hệ bất chính không qua mai mối như vậy, người Lam gia biết được sẽ nhốt ta vào lồng heo, ta cũng không muốn một xác hai mạng nha."
Thấy hắn đã như thế mà vẫn còn tâm trạng nói đùa, Ôn Tình tức giận lườm hắn một cái, "Ngươi cũng biết ngay cả kết hôn cũng không có, kết khế cũng không, còn dám sinh con cho người ta!? Cũng chưa từng thấy ai vậy".
Nhưng Nguỵ Vô Tiện đá mảnh vỡ của cái chén làm rơi khi nãy, lại ngồi xuống tiếp tục nghiên cứu đồ vật, thản nhiên nói: "Chuyện khác người Nguỵ Vô Tiện ta làm ra còn ít lắm hay sao, thêm chuyện này cũng chẳng là gì".
Trực tiếp chọc cho Ôn Tình nổi giận rồi. Hắn ngồi đó, nhẹ nhàng xoa lên bụng mình, hiện giờ không có cảm giác gì cả, nhưng hắn biết bên trong đã có một sinh mệnh nhỏ đang tồn tại, là con của hắn và Lam Vong Cơ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]