Ôn Tình nói tên này không hay, chữ DI vừa nghe là thấy không được, yêu cầu hắn đổi. Nhưng Nguỵ Vô Tiện nói là hay, còn nói: "Quên đi một số chuyện cũng không có gì là không tốt".
Ôn Tình nghi hoặc nhìn hắn, hỏi hắn: "Ngươi không nghĩ sẽ mang đứa nhỏ này đem cho đấy chứ?"
Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Đợi nó đầy năm, ta sẽ vứt nó ở cửa sơn môn Vân Thâm Bất Tri Xứ, chỉ cần có người nhìn thấy, sẽ biết là con của ai, và giữ nó lại thôi".
Ôn Tình thật sự nhịn không được, lúc châm cứu cho hắn thì châm thêm vài huyệt đau nữa, làm Nguỵ Vô Tiện kêu la một trận.
Lời của hắn thật ra không hẳn là lời nói đùa, Nguỵ Vô Tiện đã nghiêm túc suy nghĩ qua vấn đề này.
Lúc đứa bé còn nhỏ không biết gì, nhưng lớn lên rồi thì sao, vấn đề học hành thì sao, vấn đề tiền đồ tương lai thì sao, thằng bé đường đường cũng là huyết mạch chính thống của Cô Tô Lam thị, thực sự sẽ ở cùng với hắn, trên Loạn Tán Cương cả đời này hay sao? Chưa kể có thể ở nơi này bao lâu, bản thân hắn cũng không dám đảm bảo, nếu một ngày nào đó thực sự chia xa, hắn hy vọng đứa nhỏ này đừng nhớ đến mình, bởi vậy mới đặt tên, là DI.
May mắn Lam Di là một đứa bé khá ngoan, không hề khóc nháo gì cả, dễ nuôi, sinh ra cũng cực kỳ đẹp đẽ, mọi người trên Loạn Tán Cương đều thích nó, quả thực là xem nó như bảo bối. Nguỵ Vô Tiện làm gì được là người ẵm nó đâu, qua đầy tháng, là hơi bị bắt tách ra rồi, đa số thời gian đều là Ôn Tình Ôn Ninh, hoặc bà bà Tứ thúc trông giữ nó, chẳng qua đứa nhỏ không thể tách khỏi tin hương của cha mẹ quá lâu, lúc cần thiết mới cho hắn bế đứa nhỏ mà thôi. Làm cho Nguỵ Vô Tiện phải dở khóc dở cười, đây không phải là con hắn sao, làm thế nào mà hắn cũng không được ôm.
Ra tháng, mọi người cũng không cho hắn ôm con chơi nữa, vô cùng buồn chán, nghĩ vì sinh đứa nhóc này, rất lâu rồi không xuống núi, nên chậc lưỡi một tiếng, không cho chơi thì không chơi thôi, hắn một mình xuống núi đi chơi.
Đường phố Di Lăng vẫn náo nhiệt như thế, lúc xuống núi Ôn Tình lại kêu hắn mua củ cải về, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không mua. Lang thang khắp nơi, đi mặc cả với các đại ca đại tỷ bán khoai tây, tuy người ta kiên quyết không giảm, hắn vẫn cứ làm riết không chán, hoài niệm vô cùng.
"Lam công tử! Lam công tử!"
Lúc đầu hắn không để ý, cũng căn bản không biết tiếng gọi đó là nhắm vào hắn, đợi đến khi một người có bộ dạng như tiểu nhị dừng lại trước mặt hắn, thở hổn hển nói với hắn: "Lam công tử! Ta đã gặp được ngươi rồi!"
Nguỵ Vô Tiện mới phát hiện ra người mà tiểu nhị đó gọi chính là mình, tay chỉ chỉ vào mình: "Ngươi gọi ta?"
"Phải á, Lam công tử". Tiểu nhị đó gấp gáp đuổi theo, đến khi thở đều lại rồi, mới nói: "Có người gửi đồ cho ngươi ở tiệm chúng ta".
Tiểu nhị dẫn Nguỵ Vô Tiện đến một tửu lâu tráng lệ, chính là nơi mà lần cuối cùng Lam Vong Cơ dẫn hắn đến để mời ăn cơm.
Chưởng quỹ nhìn hắn, cười tít mắt nói: "Lam công tử, ngươi cũng xuất hiện rồi". Sau đó lấy ra một chiếc túi càn khôn đưa cho hắn. Nguỵ Vô Tiện đầy mặt ngơ ngác, chưởng quỹ lại nói: "Vị công tử mặc bạch y lần trước đi cùng ngươi đến đây ăn cơm, đưa cho ngươi thứ này".
Khoảng nửa tháng sau khi bị Nguỵ Vô Tiện đuổi đi, Lam Vong Cơ lại đặt chân đến đất Di Lăng. Trời đã hoàn toàn vào đông, lạnh thấu xương, nhiệt độ xuống rất thấp, hơi thở ra là hoá thành từng đám khói trắng, rồi lập tức tan đi trong không khí.
Y nghĩ, Loạn Tán Cương nhất định là lạnh hơn ở đây, không biết đêm mùa đông lạnh giá, Nguỵ Anh có thể ngủ ngon không.
Thân thể Nguỵ Vô Tiện cực kỳ lạnh, Lam Vong Cơ sớm đã biết, vì vậy mỗi lần sau khi xong việc y đều dùng nước ấm lau rửa cho hắn đến nóng cả người lên, rồi dùng mền quấn hắn lại thật kín, như vậy sẽ giữ nhiệt độ được lâu hơn một chút. Trước mắt thấy vào đông rồi, cũng biết điều kiện trên Loạn Tán Cương rất kém, vì vậy mang một ít đồ dùng đến cho hắn, lúc đó y không hề ngờ rằng Nguỵ Vô Tiện sẽ đuổi y đi, chỉ hối hận tại sao lúc đó không mang đến nhiều hơn một chút.
Tất nhiên là trăm ngàn lần không yên tâm, nhưng bản thân đã hứa với Nguỵ Vô Tiện, cho nên không thể lên núi nữa, nhưng nếu tình cờ gặp trên phố, sẽ nói là săn đêm đi ngang qua, Nguỵ Vô Tiện chắc là sẽ chấp nhận. Dù sao hai lần đầu gặp nhau, Nguỵ Vô Tiện trông vẫn rất là vui vẻ.
Nhưng vận khí của y không tốt, ở Di Lăng đợi hai ngày, vẫn không gặp được Nguỵ Vô Tiện. Y đi trên con phố dài, ngước nhìn thấy tửu lâu quen mắt, là nơi cùng Nguỵ Vô Tiện ăn cơm lần trước, y có chút hoài niệm, nên bước vào ăn bữa cơm trưa.
Lúc thanh toán chưởng quỹ nhiệt tình nói chuyện với y: "Này công tử, hôm nay đến một mình à? Phu nhân nhà ngươi đâu?"
Lam Vong Cơ mới nhớ ra chưởng quỹ hiểu nhầm cho rằng Nguỵ Vô Tiện là phu nhân của y, y còn chưa phủ nhận, thế nhưng trong lòng lại có một loại thẹn thùng vì bị người ta chọc thủng lời nói dối, y nói: "Hắn không phải phu nhân của ta". Dừng một chút, lại nói: "Còn chưa phải".
Chưởng quỹ hơi bất ngờ, lập tức lại cười cười, "Hèn chi, bởi ta nói tại sao thường thấy vị công tử đó hay đi dạo một mình, không thấy ngài đâu".
"Ngươi thường nhìn thấy hắn?" Lam Vong Cơ hỏi.
"Phải, ngay phía trước có một quầy bán khoai tây". Chưởng quỹ chỉ chỉ vào quầy hàng đối diện xéo, "Có những lúc công việc không bận rộn, ta thích ngẩn người nhìn qua bên đó. Vị công tử mặc hắc y hoá ra thường đến đó mua khoai tây, vị công tử đó sinh ra đẹp trai như vậy, nhưng mỗi lần đều cùng chủ tiệm đó trả giá cả nửa ngày, ta có ấn tượng khá sâu sắc".
Lam Vong Cơ biết rõ, nhớ lại hai lần gặp mặt trước đây, Nguỵ Vô Tiện đều là xuống núi mua khoai tây, nghĩ thế thì chắc chắn sẽ gặp lại, vì vậy lấy túi càn khôn ra, nói với chưởng quỹ: "Chưởng quỹ, nếu gặp lại vị công tử đó, có thể đưa giúp ta thứ này cho hắn không".
Nói rồi lại lấy ra một ít bạc, thanh toán cho chưởng quỹ. Chưởng quỹ thấy công tử mặc bạch y này phong thái như tiên nhân, khí độ bất phàm, đối xử với vị công tử kia thật là quan tâm tỉ mỉ, ông mở tửu lâu này chục năm qua, gặp muôn hình vạn trạng kiểu người, trong lòng đại khái cũng đoán được một chút, nghĩ nhất định công tử mặc bạch y này cũng không thoát khỏi một chữ tình.
Thấy tình cảm y sâu nặng như vậy, trong lòng chưởng quỹ không nỡ, nên đồng ý giúp y. Lại hỏi: "Có thể cho biết họ của ngài và vị công tử đó không, nhỡ đâu gặp được, cũng sẽ khiến công tử đó tin tưởng ta đúng không?"
Đây là Di Lăng, Di Lăng Lão Tổ Nguỵ Vô Tiện là thiên hạ đệ nhất đại ma đầu, gần như là chuyện không ai không biết. Nếu là họ Nguỵ, lại thích mặc đồ đen, sẽ không tránh khỏi bị người ta nghi ngờ. Nghĩ một hồi, Lam Vong Cơ mở miệng nói: "Hắn, họ Lam. Ta ... xin ngươi đưa thứ này cho hắn, ta họ gì không quan trọng".
Thật sự quá thâm tình, khiến người ta cảm động, chưởng quỹ cầm lấy đồ và ghi họ tên lại, "Ta nhất định sẽ đưa thứ này cho Lam công tử". Sau đó ánh mắt tràn đầy trìu mến nhìn y, nói: "Công tử đừng nản lòng, cuối cùng sẽ có một ngày thành công!"
Lam Vong Cơ không nói nhiều lời nữa, chỉ trịnh trọng hành lễ với ông, cám ơn.
Chưởng quỹ kể lại ngắn gọn chuyện Lam Vong Cơ nhờ ông chuyển đồ, nói với Nguỵ Vô Tiện: "Vị công tử đó tổng cộng đến đây năm, sáu lần gì đó, mỗi lần đến đều để đồ mới vào trong túi, nhưng ta vẫn cứ không gặp được ngài." Sau đó nhìn hắn, lại nói: "Nè Lam công tử, ngươi không nhìn thấy bộ dạng của vị công tử đó mỗi lần đến đây biết được ngươi không nhận được đồ, ngươi mà thấy là đau lòng, vị công tử đó đối với ngươi thật tốt, ngươi đừng phụ tấm lòng của người ta nha".
Kỳ thật khúc sau chưởng quỹ nói cái gì, Nguỵ Vô Tiện căn bản không nghe thấy. Hắn cầm chiếc túi càn khôn mà Lam Vong Cơ để lại cho hắn, thẫn thờ đi ra khỏi cửa, sắc trời dần tối mới bước trở về Loạn Tán Cương, suốt quá trình cả người đều ngây ngốc.
Ôn Tình thấy hắn đi cả nửa ngày mới trở về, suýt đánh người, "Nguỵ Vô Tiện, ngươi đi đâu hả! Con của ngươi tìm ngươi cả buổi trời!"
Nguỵ Vô Tiện vội vàng chạy về hướng Phục Ma động, để lại một câu: "Các ngươi lại giúp ta giữ nó một chút!"
Chạy vào trong động, Nguỵ Vô Tiện mở túi càn khôn ra, lấy đồ đạc trong đó ra. Hắn định để lên bàn đá, nhưng không ngờ đồ nhiều như vậy, bày ra một đống lớn trên mặt đất.
Ôn Tình bế Lam Di đi vào, bị đống đồ làm cho hết hồn nhảy dựng lên, "Nguỵ Vô Tiện, không phải là ngươi đi cướp đó chứ!"
Nguỵ Vô Tiện cũng lười đếm và kiểm tra, đứng lên bế Lam Di qua, nói với Ôn Tình: "Lấy mấy thứ này phân chia cho mọi người đi. .... Để lại hai vò trên bàn là được, còn lại chia hết đi".
Ôn Tình nhìn sang, trên bàn để mấy vò Thiên Tử Tiếu, lại hỏi hắn: "Ngươi gặp được Lam Vong Cơ hả?"
"Không". Nguỵ Vô Tiện lắc lắc đầu, nói: "Nhưng mấy thứ này đúng là y mang cho". Nói xong giơ cao Lam Di lên, đứa bé còn nhỏ, còn chưa biết sợ là gì, chỉ cảm thấy niềm vui mới cười khanh khách, Nguỵ Vô Tiện cũng cười theo, "Chúng ta cứ thầm cảm ơn Lam nhị công tử trong lòng đi".
Vì hắn cần phải cho bú sữa, nên chưa thể uống rượu, để hai vò rượu đó ngửi mùi cho đã thèm thôi. Lúc đầu không có, vẫn không sao, bây giờ có rượu lại không thể uống, thực là khó chịu, mỗi khi lên cơn thèm là không xong, hắn sẽ ôm con mình oán thán một trận, sau đó bị Ôn Tình châm cứu tơi tả một hồi.
Nguỵ Vô Tiện lại bắt đầu thường xuyên xuống núi, hắn nói hắn thật sự không chịu đựng nổi, thèm uống rượu muốn chết, đành xuống núi đi dạo giải sầu. Ôn Tình cũng không thể nào hiểu nổi, thấy thân thể hắn cũng đã khôi phục, nên cũng mặc kệ cho hắn đi, về phần Ôn Ninh, bị ở lại trông chừng Lam Di.
Lần nào, nhất định cũng đi đến tửu lầu đó trước để hỏi thăm tin tức Lam Vong Cơ, sau đó mới lang thang trên con phố dài một phen. Nhưng rất là xui xẻo, chưởng quỹ cũng nói, rất lâu rồi không gặp Lam Vong Cơ.
Hôm nay Nguỵ Vô Tiện lại tới, chưởng quỹ cũng đã quá quen mặt hắn, mỉm cười chào hỏi hắn, lại lấy ra một túi càn khôn, "Lam công tử, vị công tử dó lại đưa đồ cho ngươi".
"Y đến đây khi nào?" Giọng nói Nguỵ Vô Tiện mang theo một chút nôn nóng.
Chưởng quỹ nói: "Trưa hôm kia, cũng khá muộn rồi, ta nói với y là ngươi đã nhận được đồ, y lại để lại cái mới".
Nguỵ Vô Tiện cảm ơn chưởng quỹ, cầm lấy đồ, sau đó vội vã trở về con phố, đi vòng vòng khắp nơi.
Dòng người đi lại trên phố, hắn nhìn xung quanh, nhưng trước sau không thấy bóng dáng mà mình mong gặp. Bản thân hắn thường xuyên xuống núi, nhưng vẫn chưa gặp được.
Hắn nghĩ, cần phải mất bao nhiêu lần cố ý, thì mới có thể tạo ra một lần gặp gỡ tình cờ.
Nhưng hắn không biết rằng Lam Vong Cơ cũng giống như vậy, theo dòng người, đi đi lại lại trên con phố đông đúc của Di Lăng, chỉ mong có thể gặp được người trong lòng.
Bọn hắn đều muốn có một lần gặp nhau tình cờ, nhưng vì đi lướt qua nhau không đúng thời điểm, nên đã bỏ lỡ nhau.
Những đồ đạc Lam Vong Cơ mang cho hắn, hầu hết là đồ dùng sinh hoạt, còn có những món ăn vặt theo mùa, nhưng chắc chắn luôn có hạt sen và Thiên Tử Tiếu. Nghĩ lại Lam Vong Cơ không biết hắn thích gì, chỉ nhớ hạt sen, Thiên Tử Tiếu, cho nên luôn mang cho hắn. May mắn thời kỳ cho con bú của nam tử Khôn Trạch cũng ngắn, sau một thời gian chịu đựng, là có thể uống thoải mái rồi.
Hương rượu vào miệng thơm ngọt, chính là hương vị này, hắn quá là nhớ luôn, vì thằng nhóc của hắn mà hắn phải nhịn đến khổ sở. Cảm thán rằng Lam Vong Cơ đã trưởng thành rồi, thời niên thiếu đánh chết cũng không cho hắn uống, bây giờ lại tặng hắn nhiều rượu như thế, nghĩ lần sau nhất định phải cám ơn người ta cho đàng hoàng, lại nghĩ sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại Lam Vong Cơ nữa, trong lòng không tránh khỏi có chút tiếc nuối.
Hôm nay hắn lại xuống núi, chưởng quỹ đưa cho hắn một túi càn khôn, có thêm một phong thư. Nội dung bức thư ngắn gọn, Lam Vong Cơ nói rõ các sự vụ bận rộn của các thế gia trong thời gian gần đây, cần phải giúp đỡ xử lý, vì vậy thời gian đến Di Lăng ít đi. Và nói một tháng nữa là lễ đầy tháng Kim Lăng - con trai của Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly, đồng thời cũng tỏ ý là hai người họ có mời Nguỵ Vô Tiện, sau đó nhìn thấy cuối thư có dòng chữ: Nguỵ Anh, tháng sau gặp ở Kim Lân Đài.
Đưa tay rờ lên những chữ viết đoan chính đẹp đẽ đó, Nguỵ Vô Tiện nhoẻn miệng cười, thầm nói Lam Trạm vẫn là người khô khan như vậy, cả nội dung bức thư không dư ra một chữ khách sáo nào.
Nhưng chỉ nhìn mấy dòng chữ không hề có chút tình thú đó, cũng khiến hắn cong mắt cười đọc đi đọc lại, sau đó tràn đầy vui vẻ gấp lá thư lại cất đi, lần này ngay cả bước chân trở về Loạn Tán Cương cũng nhanh hơn nhiều.
Ôn Tình thấy hắn cười tươi hớn hở trở về, còn cho là hắn mua được rau củ gì đó với giá hời nữa chứ, nên hỏi với vẻ tràn đầy mong chờ, mới biết ra lần này Nguỵ Vô Tiện không nhớ mua bất kỳ một món gì, đỉnh đầu muốn bốc khói, vì trong lòng nàng đang ôm Lam Di, nên nàng nhịn xuống xúc động muốn đánh người đưa qua một lá thư, nói: "Giang tông chủ cho người mang tới".
Nguỵ Vô Tiện cầm lấy mở ra, quả nhiên là thư mời dự tiệc đầy tháng Kim Lăng.
"Ngươi muốn đi?" Ôn Tình thấy hắn thế này, vẻ mặt vô cùng vui vẻ, nên mở miệng hỏi hắn.
Nguỵ Vô Tiện nhướng mày: "Đương nhiên là đi, đây là cháu trai của ta mà".
Nói xong ôm lấy Lam Di từ trong tay Ôn Tình, đùa giỡn với đứa nhỏ trong Phục Ma động. Hắn xoa xoa khuôn mặt mũm mĩm của đứa bé, nói: "Nhóc con, ta sắp đi gặp phụ thân của con rồi".
Đối với món quà đầy tháng của Kim Lăng, Nguỵ Vô Tiện chuẩn bị tốt vật liệu, rồi bắt đầu nhốt mình trong động không ra ngoài, vùi đầu vào làm phát minh nhỏ của hắn. Tập trung đến mức ngay cả Lam Di hắn cũng thỉnh thoảng mới bế, cuối cùng trước bữa tiệc ba ngày, vật đó mới làm xong.
Hắn khắc hai chữ "Như Lan" bên trong chiếc chuông bạc, là lúc Giang Yếm Ly mặc hỉ phục xuất giá đến cho y xem, kêu hắn chọn giúp tên tự cho cháu trai tương lai, sau khi khắc xong thì cẩn thận đặt vào trong một hộp gỗ tinh xảo mà hắn đặc biệt mua. Lại khắc chữ "Di" lên một chiếc chuông bạc khác, sau đó kêu Ôn Ninh ẵm Lam Di đến, đeo chiếc chuông bạc lên người đứa bé.
Chiếc chuông bạc vừa chạm vào Lam Di, liền phát ra một tràng tiếng chuông ngân, âm thanh lanh lảnh, nhưng nhẹ nhàng.
Ngay cả Ôn Ninh cũng chớp mắt, đầy mặt tò mò. Nguỵ Vô Tiện đón lấy Lam Di, ẵm đứa bé vỗ về trong vòng tay, "Đây là làm riêng cho con, khi cảm nhận được tin hương của cha mẹ sẽ vang lên, như vậy sau này nếu như gặp nhau, ta sẽ biết con là con của ta".
Hắn nói như thể sắp sửa rời xa Lam Di, Ôn Ninh không tránh khỏi lo lắng, "Nguỵ, Nguỵ công tử?"
Nguỵ Vô Tiện cười cười nói: "Ta là nói lỡ như, lỡ như đi lạc".
Ôn Ninh không hiểu ý của hắn, chỉ "Ồ" một tiếng, sau đó đi ra khỏi động.
Thời tiết ấm dần lên, đêm nay Nguỵ Vô Tiện lại hứng khởi, trải chiếu cói ở lối vào Phục Ma động, đặt Lam Di nằm lên đó. Hắn ngắm những vì sao đầy trên trời, ngắm ánh trăng bàng bạc, lạnh lùng rọi xuống, giống như đem chính mình vượt qua luồng ánh sáng bạc.
Đột nhiên hắn nhớ đến một đêm nọ cách đây nhiều năm, một thiếu niên mặc bạch y dưới bức tường ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, thiếu niên đó cực kỳ hợp với ánh trăng, đôi mắt nhạt màu in dấu ánh trăng bàng bạc, đẹp đến mức không chân thật. Hắn bất giác cười với người ta, trước thái độ lạnh lùng băng giá của Lam Vong Cơ cũng không hề lùi bước, thật lòng có ý muốn kết bạn.
Bây giờ, ôm một đứa bé có đôi mắt giống hệt người đó nằm ngay cạnh mình, ê a cười, Nguỵ Vô Tiện ôm Lam Di vào lòng, lẩm bẩm nói: "Nhóc con, ngươi nói xem phụ thân ngươi bây giờ đang làm gì nhỉ?"
Có phải cũng đang nhìn bầu trời đêm giống hắn nhớ về một đêm thời niên thiếu cách đây nhiều năm hay không, có phải cũng mong chờ gặp mặt sau ba ngày nữa hay không, Nguỵ Vô Tiện tràn đầy vui mừng, hưng phấn đến không thể giấu nổi.
Nhưng chưa bao giờ nghĩ, Kim Lân Đài, lại là khởi đầu của mọi tuyệt vọng.
-------------------------------------------------
Lời tác giả:
DI, là quên, là hối hận.
KỲ, là hy vọng, là may mắn.
Vì vậy, lần đầu tiên sau khi Tiện Tiện biết tên Lam Kỳ, là cảm thấy tên này rất hay, hắn luôn so sánh với con mình một cách vô thức, trong lòng vẫn sẽ cảm thấy có chút khó chịu.
Tiện Tiện đúng thật là có nghĩ đến chuyện sau này sẽ gửi con trai đi, cha mẹ luôn muốn dành cho con những điều tốt đẹp nhất, tương lai như thế nào hắn cũng không biết, nhung hắn bắt đầu chuẩn bị cho việc chia tách từ rất sớm.
Uông Kỷ quả thật là quá quá quá quá dịu dàng, vì Kỷ quá dịu dàng, ta quyết định chương sau sẽ phải rắc một ít đường vào trong vụn thuỷ tinh.
Uông Kỷ lại bí mật đóng dấu bằng cách để Tiện Tiện mang họ của y, ha ha ha ha ha ha.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]