Tên của đứa bé, là Lam Di (Di có nghĩa là quên).
Ôn Tình nói tên này không hay, chữ DI vừa nghe là thấy không được, yêu cầu hắn đổi. Nhưng Nguỵ Vô Tiện nói là hay, còn nói: "Quên đi một số chuyện cũng không có gì là không tốt".
Ôn Tình nghi hoặc nhìn hắn, hỏi hắn: "Ngươi không nghĩ sẽ mang đứa nhỏ này đem cho đấy chứ?"
Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Đợi nó đầy năm, ta sẽ vứt nó ở cửa sơn môn Vân Thâm Bất Tri Xứ, chỉ cần có người nhìn thấy, sẽ biết là con của ai, và giữ nó lại thôi".
Ôn Tình thật sự nhịn không được, lúc châm cứu cho hắn thì châm thêm vài huyệt đau nữa, làm Nguỵ Vô Tiện kêu la một trận.
Lời của hắn thật ra không hẳn là lời nói đùa, Nguỵ Vô Tiện đã nghiêm túc suy nghĩ qua vấn đề này.
Lúc đứa bé còn nhỏ không biết gì, nhưng lớn lên rồi thì sao, vấn đề học hành thì sao, vấn đề tiền đồ tương lai thì sao, thằng bé đường đường cũng là huyết mạch chính thống của Cô Tô Lam thị, thực sự sẽ ở cùng với hắn, trên Loạn Tán Cương cả đời này hay sao? Chưa kể có thể ở nơi này bao lâu, bản thân hắn cũng không dám đảm bảo, nếu một ngày nào đó thực sự chia xa, hắn hy vọng đứa nhỏ này đừng nhớ đến mình, bởi vậy mới đặt tên, là DI.
May mắn Lam Di là một đứa bé khá ngoan, không hề khóc nháo gì cả, dễ nuôi, sinh ra cũng cực kỳ đẹp đẽ, mọi người trên Loạn Tán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-tu-quy-mong-nho-tro-ve/2558843/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.