- Thế là tốt rồi!
Nghe Cố Cẩn Ngôn nói xong đám người lớn mới dám yên tâm:
Thôi được rồi, chúng ta đi rửa tay ăn cơm đi đã! Chắc mọi người đói hết rồi. Đúng đấy, cô nhóc này kêu đói lâu lắm rồi ạ! Cố Cẩn Ngôn đáp.
Nào, con ôm Diên Vĩ đi rửa tay đi! Vâng! Anh nghe lời ôm cô đến chỗ bồn rửa.
Được anh ôm thế này cô vẫn rất ngại:
Em tự đi được mà, xương có làm sao đâu, chỉ là vết thương ngoài da thôi á. Anh cứ ôm em trước mặt ba mẹ thế này em ngại lắm... Có gì mà ngại chứ? Cố Cẩn Ngôn đặt cô lên bệ rửa mặt rồi chống tay hai bên người cô, nghiêm túc hỏi:
Lấy anh nhé, có được không? ... Trái tim nhỏ bé của cô vì câu này mà đập như trống dồn, nhìn anh mới thấy đôi mắt đen cũng không hề bình tĩnh như vẫn tưởng.
Mãi lâu sau.
- Đây là cầu hôn sao?
Cô cong môi cười, hỏi anh vẻ thờ ơ, đôi chân giữa khoảng không cứ khẽ khua khoắng, biểu hiện tâm trạng cô giờ đang rất tốt.
- Ừ!
Cố Cẩn Ngôn nghiêm túc gật đầu:
- Là cầu hôn!
Ánh mắt anh nóng rực như lửa, quấn chặt người cô, chạm vào đáy mắt cô khiến nó nổi lên một cơn sóng lớn, cứ như muốn nhấn chìm cô luôn vậy.
- Ừm... em phải nghĩ đã!
Cô ngửa đầu, giả như cũng đang nghiêm túc ngẫm nghĩ, rồi lát sau mới nhíu mày lắc đầu:
- Không được! Chuyện giấy đăng ký giả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2697088/chuong-547.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.